20 tháng 2 2013

Đánh giá về triều đình Nhà Nguyễn

Bắt đầu từ đây http://my.opera.com/Nhula1giacmo/blog/show.dml/36991532?startidx=2650#comment104045372 bác Lê Vũ có nhờ Khoằm tra cứu, sưu tầm các tham luận của DTQ trong 3 cuộc hội thảo 'Nguyễn Ánh: Công và Tội', xét thấy vấn đề không đơn giản như lời nhờ của bác Lê Vũ, Khoằm mở topic này để lưu trữ nhưng gì Khoằm có được quanh việc đánh giá về triều đình Nhà Nguyễn (bao gồm 9 Chúa và 12 Vua) trong phong trào rửa mặt Gia Long - Nguyễn Ánh khởi phá từ thời mồ ma Giáo sư Trần Quốc Vượng. https://khoahocnet.files.wordpress.com/2012/02/gstranquocvuong.jpg

Mở đầu xin đăng lại một bài viết trên Tạp chí Hồn Việt số 21, tháng 3-2009, bản điện tử được lấy trên Báo điện tử Đảng cộng sản Việt Nam tại địa chỉ http://www.dangcongsan.vn/tiengviet/tieudiem/details.asp?topic=84&subtopic=190&ID=BT1230965036 nay đã bị hỏng, không vào được, bản đăng ở đây được Khoằm lưu trong lưu trữ cá nhân. ...

06 tháng 2 2013

Một thanh niên Mỹ kể chuyện Tết Hà Nội

Tết sat sàn sạt rồi, sau hôm nay mình nghỉ tết, sẽ online lại sau tết, nghĩ mãi chẳng có gì để chia tay mội người thì vớ được bài viết của David Joiner - (tên gọi thân mật - Sapuche) là một thanh niên Mỹ có sở thích đi du lịch và viết những bài ký ngắn về vùng đất anh đặt chân đến - trên (Dân trí) tha về đây coi như là quà chúc tết mọi người, chúc mọi người vạn sự như ý!

David tự nhận nghề nghiệp của mình là làm một blogger chuyên về đề tài du lịch và ẩm thực. David đã sống tại Việt Nam hơn 8 năm và chia sẻ mình “nghiện” cà phê Trung Nguyên. Giờ đây, anh đang sống ở Nhật.
Một trong những tác phẩm đầu tay của người thanh niên này là cuốn tiểu thuyết “Lotusland” (Đất Sen) viết về đất nước, con người Việt Nam, dự kiến sẽ được xuất bản vào năm 2015 bởi nhà xuất bản Guernica Editions. Gắn bó với Châu Á và chọn Việt Nam làm điểm dừng chân lâu dài đầu tiên, David hiểu về đất nước – con người Việt Nam không kém gì người dân bản địa
Hãy đọc một bài viết dí dỏm của anh về Tết Hà Nội:
Tết Hà Nội qua ống kính và bút ký của anh chàng Tây
Tết đã đến gần chưa? Để biết Tết đã đến thật gần, bạn chỉ cần nhìn nhìn vào bất cứ một góc phố nào nơi thủ đô cổ kính Hà Nội. Khi Tết đến Hà Nội ngập tràn màu cam của cây quất, màu hồng của cành đào.
Mùa đông, trời không có nắng, đôi khi những tia nắng yếu ớt le lói xuyên qua những đám mây xám phủ kín bầu trời và ghé thăm người dân Hà Nội trong một buổi sáng, hay một buổi chiều. Có khi cả vài tuần mới có một ngày nắng ấm như thế. Dù vậy, ngay cả khi Hà Nội rực nắng nhất, nó vẫn có một vẻ bàng bạc của sự cổ kính, nhưng Hà Nội cũng đầy màu sắc.
Khi chỉ còn vài ngày nữa là Tết đến, cả thành phố rực tươi trong màu hoa đào, đào hồng, đào phai, thậm chí cả đào rừng. Những loại hoa cắm bình thì vô số. Các cô gái chở chiếc mẹt to đằng sau đuôi xe đạp, bày hoa đủ các chủng loại và màu sắc tươi thắm thật đẹp mắt, các cô thong thả nhấn bàn đạp dạo quanh các phố phường bán hoa Tết.
Nhưng ấn tượng nhất đối với tôi về Tết có lẽ phải là quất. Đã được nếm vị mứt quất, vắt trái quất vào bát phở thơm bốc khói nên khi nhìn những cây quất tươi, tự nhiên… nước bọt cứ ứa ra, tôi lại bắt đầu cảm thấy vị chua của quất nơi đầu lưỡi, mùi cay cay thơm thơm của vỏ quất. Chỉ 2-3 tuần nữa thôi, khi những cây quất kia không còn được trưng trong nhà người dân Hà Nội nữa thì những quả quất kia sẽ đi đâu? Có lẽ chúng sẽ được gia đình gia chủ ngâm nước quất hay làm mứt quất chăng? Nghĩ đến thôi mà đã phát thèm.
Tôi thực sự thích quất lắm. Những ngày ở Hà Nội dịp cận Tết, thấy những người chở hàng chạy xe máy, đạp xích lô ngược xuôi với những chậu cảnh sứ trồng quất hay thậm chí là cả xe tải chở quất, tôi cảm thấy một niềm vui lạ lẫm, cảm giác như họ đang chở cả mùa xuân đến cho những người dân trong thành phố này. Bình dị thay khi thấy những bác trung tuổi chậm rãi đạp xe, đằng sau yên buộc dây chun một chậu quất nhỏ rất xinh xắn.
Tết Hà Nội qua ống kính và bút ký của anh chàng Tây

Tết Hà Nội qua ống kính và bút ký của anh chàng Tây

Tết Hà Nội qua ống kính và bút ký của anh chàng Tây

Tết Hà Nội qua ống kính và bút ký của anh chàng Tây
Bên cạnh quất thì đào là loại hoa phổ biến nhất trong dịp Tết. Bên những vệ đường, có khi cảm giác cả một vạt đường chuyển thành màu hồng vì những cành đào được người đi rong bày bán. Trời mùa đông ở Hà Nội lạnh lắm, cái lạnh có lúc như người ta nói - “cắt da cắt thịt”- nhưng có lần tôi đến thăm một vườn đào, có những hộ gia đình trồng đào trong ngày cận Tết, họ chuyển mọi sinh hoạt ra vườn, sống trong những chòi dựng tạm trong vườn đào, đó là một phần trong cuộc mưu sinh của họ.
Tết Hà Nội qua ống kính và bút ký của anh chàng Tây
Tết càng đến gần, tôi càng thấy mọi người bận rộn với những bổn phận, họ tất tả lo cho gia đình một cái Tết tươm tươm, bên cạnh đó còn phải quan tâm đến họ hàng nội ngoại, những bậc bề trên nên có vẻ chẳng ai có thời gian dừng lại. Tôi nghĩ mình cũng nên “tươm tươm” một chút để đón Tết nên đã nghe lời anh thợ cắt tóc trẻ tuổi, cắt ngắn mái tóc dài bờm xờm để mặt mũi trông sáng sủa hơn. Chỉ có hơn 100.000 VND, dịch vụ như thế là quá tuyệt, vừa được cả gội đầu và mát xa đầu, chẳng có gì để phàn nàn.
Tết Hà Nội qua ống kính và bút ký của anh chàng Tây
Sau đó, tôi lái xe tới phố Quang Trung, tấp xe vào vỉa hè và dừng lại để quan sát nhịp sống lại qua trước mắt trong ngày giáp Tết. Nếu bạn đã tới Hà Nội, hay bất cứ nơi nào khác ở Việt Nam, tôi tin chắc rằng bạn sẽ cảm thấy nơi đây thật thú vị, thú vị hơn nhiều so với những gì mà người “bán tour” quảng cáo về nơi đây, nhiều hơn những gì bạn mong đợi từ chuyến đi này. Tại sao à? Bởi vì bạn sẽ được thấy một nhịp sống hoàn toàn khác so với những gì bạn đã biết, đã quen thuộc.
Sau khi đã khá hiểu Việt Nam, tôi vẫn còn tiếp tục ngạc nhiên vì đất nước này, vì người dân nơi đây. Một điều thú vị trong giao thông Việt Nam đó chính là họ mang cả đẳng cấp, nền văn hóa và công cuộc mưu sinh của mình lên xe. Người giàu có đi xe tay ga đẳng cấp, bóng loáng. Người bình thường đi xe số. Người lao động như những cô bán hoa rong chở cả gánh hàng trên yên sau xe đạp. Những người đi thu lượm đồ cũ, những người làm nghề chở hàng… Tôi thích quan sát họ, quan sát dòng xe kia và đoán về cuộc sống riêng của mỗi người.
Tiếp theo đây là những “shot” hình tôi chụp trong vòng 15 phút, cũng không có gì đặc biệt nhưng nó cho tôi thấy sự hài hước trong cách sống của người Việt Nam.
Này anh, nhà anh Tết năm nay chơi cành đào to thế, chắc chắn nhà anh sẽ đẹp hơn đấy.Này anh, nhà anh Tết năm nay chơi cành đào to thế, chắc chắn nhà anh sẽ đẹp hơn đấy.
Ít nhất phải 9 bình nước đấy nhỉ, nặng lắm đấy, tay lái anh thật cừ.Ít nhất phải 9 bình nước đấy nhỉ, nặng lắm đấy, tay lái anh thật cừ.
Này anh, anh muốn thi với anh trở nước phải không? Nhưng anh chỉ trở có 8 thùng thôi.Này anh, anh muốn thi với anh chở nước phải không? Nhưng anh chỉ chở có 8 thùng thôi.
Một tay lái cự phách khác.Một tay lái cự phách khác.
Một tay lái cự phách khác.Lúc đầu nhìn người đàn ông này, tôi tưởng ông ấy phát minh ra cách vận chuyển khách hàng mới để một chuyến có thể chở được nhiều người hơn. Há hốc miệng vì ngạc nhiên, nhưng cuối cùng tôi mới biết là cuối phố có cửa hàng bán đồ nội thất và ông ấy là người đi đưa hàng.
Một tay lái cự phách khác.Việt Nam đã qua rồi cái thời cả gia đình chen chúc trên một chiếc xe máy, nhưng trời mùa đông rất lạnh, đi thế này có lẽ ấm hơn.
Chiếc xe này thật sáng tạo, trở được 4 người khá thoải mái.Chiếc xe này thật sáng tạo, chở được 4 người khá thoải mái.
Chiếc xe này thật sáng tạo, trở được 4 người khá thoải mái.Người đàn ông này có vẻ lạnh và anh đang cố nhấn bàn đạp để tìm khách du lịch. Ngày nay, người Hà Nội không còn được thấy xích lô nhiều nữa, chỉ còn chủ yếu ở khu phố cổ và thường xích lô cũng chỉ dành cho du khách nước ngoài.
Chiếc xe này thật sáng tạo, trở được 4 người khá thoải mái.Một cây quất bé xinh nhưng tôi đoán giá cũng chẳng dưới 50 đô la đâu. Các loại hoa trái ở Hà Nội dịp Tết đắt lắm.
Hãy cất điện thoại đi anh bạn ơi. Cất nó đi và giữ an toàn cho tất cả chúng ta!Hãy cất điện thoại đi anh bạn ơi. Cất nó đi và giữ an toàn cho tất cả chúng ta!
Cất nó đi mà!Cất nó đi mà!
Làm hơn hãy bảo vệ tất cả chúng ta!Làm ơn hãy bảo vệ tất cả chúng ta!
Nhìn ngó đường phố bỗng dưng thấy đói bụng, vì vậy tôi đi ăn trưa và chọn ăn món bún chả Hàng Mành nổi tiếng.
Làm hơn hãy bảo vệ tất cả chúng ta!
Dù lúc tôi bước vào quán đã là 2 giờ chiều nhưng quán vẫn rất đông, nếu vào đúng giờ nghỉ trưa thì thậm chí chẳng còn chỗ mà ngồi đâu, lưng khách này đấu vào lưng khách khác, ngồi san sát nhau mà ăn. Phải công nhận là chả quạt và nước chấm pha rất ngon.
Làm hơn hãy bảo vệ tất cả chúng ta!
(Nói nhỏ nhé, hôm đó tôi bước vào quán “xịn” nên ăn một suất bún chả và một cái nem mà hết những 70.000 VND. Mọi lần tôi ăn ở những quán bình dân chỉ từ 15.000-25.000 VND thôi nhé, mà ngon lành chẳng kém gì và tôi cũng không phải chen chúc. Tôi thích ăn trong sự yên tĩnh và dành cả tâm hồn để thưởng thức món ăn.)
Làm hơn hãy bảo vệ tất cả chúng ta!
Giờ thì hãy đi đến khu vực gần vườn hoa Hàng Đậu để xem hoa Tết. Trong những ngày giáp Tết, nơi đây tấp nập kẻ mua người bán, nhiều người đến chỉ để ngắm hoa và chụp hình lưu niệm thôi.
Làm hơn hãy bảo vệ tất cả chúng ta!Em bé này xinh xắn quá, nhưng tôi làm cho bé sợ nên vừa mới chụp được một kiểu thì em bé chạy xa cả trăm mét để trở về bên bố - người đang bận bịu bán hoa Tết. Liệu có nên “đổ tội” cho anh thợ cắt tóc đã khiến tôi trông quá đáng sợ?
Những chậu hoa đào này.Những chậu hoa đào...
Cành càng được uốn lượn tạo kiểu thì càng đắt. Mỗi một cây như thế này đều có giá hơn 100 đô la....Cành càng được uốn lượn tạo kiểu thì càng đắt. Mỗi một cây như thế này đều có giá hơn 100 đô la.
Cành càng được uốn lượn tạo kiểu thì càng đắt. Mỗi một cây như thế này đều có giá hơn 100 đô la.Chuẩn bị chở cây phong lan giá 7 triệu VND này tới nhà khách hàng. Tôi hình dung tới một viễn cảnh xấu nhất, nếu người lái xe này chẳng may làm vỡ chậu hoa trên đường đi vì một va chạm giao thông thì cái Tết này của anh sẽ ra sao…
Cành càng được uốn lượn tạo kiểu thì càng đắt. Mỗi một cây như thế này đều có giá hơn 100 đô la.Những bông hoa cắm bình và những cành chồi lộc non giá cũng chẳng rẻ. Mỗi bông hoa tươi như thế này được “thét giá” 9.000 VND/bông. Mà càng gần tới ngày Tết giá càng đội lên nữa nhé.
Phong lan được người dân ưa chuộng lắm nhưng giá thì không hề rẻ chút nào.Phong lan được người dân ưa chuộng nhưng giá không hề rẻ chút nào.
Ở góc này thì bán toàn quất. Cảm giác cả góc phố bùng lên những đốm lửa nhỏ khi bạn lái xe vụt qua.

Ở góc này thì bán toàn quất. Cảm giác cả góc phố bùng lên những đốm lửa nhỏ khi bạn lái xe vụt qua.
Ở góc này bán toàn quất. Cảm giác cả góc phố bùng lên những đốm lửa nhỏ khi bạn lái xe vụt qua.
Ở góc này thì bán toàn quất. Cảm giác cả góc phố bùng lên những đốm lửa nhỏ khi bạn lái xe vụt qua.

Ở góc này thì bán toàn quất. Cảm giác cả góc phố bùng lên những đốm lửa nhỏ khi bạn lái xe vụt qua.
Những cây quất này được cả các cơ quan mua về để trưng Tết, các quán cà phê, nhà hàng và nhà dân đều thấy có sắc màu cam của quất. Giống như người phương Tây thích thông trong ngày Giáng sinh thì người Việt Nam thích quất, thích đào. Họ cũng trang trí cho cây nhà mình với bóng đèn màu, ruy băng lấp lánh, đính thêm phong bao lì xì. Nếu tôi mà có một cây quất trong nhà thì chắc nó sẽ… trụi thùi lụi, vì tôi rất thích hương quất và sẽ liên tục bứt quả xuống nếm.
Chụp được nhiều ảnh ở khu chợ hoa Tết này lắm, cùng chiêm ngưỡng nhé:
Này cậu chàng tí hon bảnh chọe, cậu đến đây để tìm các cô gái phải không?
Này cậu chàng tí hon bảnh chọe, cậu đến đây để tìm... các "cô gái" phải không?
Củ cải đỏ nhỏ xinh, giá 20 đô la một củ nhé.

Củ cải đỏ nhỏ xinh, giá 20 đô la một củ nhé.
Củ cải đỏ nhỏ xinh, giá 20 đô la một củ nhé.
Củ cải đỏ nhỏ xinh, giá 20 đô la một củ nhé.

Củ cải đỏ nhỏ xinh, giá 20 đô la một củ nhé.
Hoa mai này, càng ngày sắc mai càng được chuyển ra Hà Nội nhiều hơn. Nói thật lòng (người Hà Nội đừng mếch lòng nhé!), tôi thích hoa mai nhất trong các loài hoa Tết.
 
Pi Uy
Theo The World Tastes Good

29 tháng 12 2012

Y! 360 blog








TitleCategoryDate
Bắc Ninh trong 12 ngày, đêm “Hà Nội-Điện Biên Phủ trên không”12/28/2012 08:38 am
Hà Nội - những tháng ngày sơ tán (hay sự cẩu thả, vô trách nhiệm của phóng viên)11/29/2012 11:36 am
Vài nét về vụ tập kích Sơn Tây đêm 21/11/197011/20/2012 11:00 pm
20/1111/20/2012 07:11 am
Người Nhật vào Đông Dương11/09/2012 04:44 pm
Hải Phòng dưới bom MỹHải Phòng12/30/2011 10:12 am
Hà Nội 1972 - 197312/24/2011 12:00 am
Hải Phòng gần xưa - 1954Hải Phòng06/23/2008 10:06 am
Hải Phòng xưaHải Phòng06/23/2008 09:38 am
Đồ Sơn - Sự thành hình khu nghỉ mátHải Phòng06/18/2008 09:36 am
Hải phòng 1884Hải Phòng06/15/2008 09:34 am
Từ An Biên đến Hải PhòngHải Phòng06/13/2008 09:29 am
Note: Time Zone is UTC/GMT + 07:00 Vietnam.

28 tháng 12 2012

ĐÔNG LA: TỔ QUỐC - NỬA BÀN CHÂN DÍNH BÙN VÀ MÁU


(Tặng thưởng thơ Tạp chí Văn nghệ Quân đội 1998)


           Tổ Quốc!

          Có phải bão giông của thời gian hay của đất trời

                             đã thổi cong cả dáng hình của mẹ?

          Cái dải đất xanh mềm như dải lụa

          Mà như thành đồng trước sóng gió đại dương

          Một không gian bình yên êm mơ

          Như chưa hề phải gồng mình  trước

                                             những tai ương của lịch sử!

          Việt Nam - Tổ Quốc tôi như thế!             

***

          Từ tuổi ấu thơ con đã biết đến Người qua từng trang 

                                                                                sách 

          Vó ngựa quân thù như còn phả bụi vào bài vở của con

Lửa còn táp bỏng rộp từng con chữ

Còn vẳng tiếng gươm khua tiếng xương thịt đứt lìa

          Có đất nước nào lại giặc giã nhiều đến thế!

Suốt mấy thiên kỷ dài được mấy khoảnh khắc bình yên? 

***

           Việt Nam - Đất Nước tôi!

          Một đất nước đến những người từng là kẻ thù cũng 

                                                          đem lòng yêu mến

          Sự thua trận của họ không trở thành nỗi nhục nhã 

                           đắng cay mà thành kỷ niệm không quên

Họ về lại chiến trường xưa như tìm kiếm quê hương

          Chiến tranh đã trở thành bài học quý giá nhất

          Một Đất Nước đã đồng nghĩa với Chiến Thắng

          Và lòng NHÂN ÁI cũng thành tên!...

                    ***

          Mẹ ơi!

          Mỗi khi nghĩ về Tổ Quốc con thường nghĩ về mẹ

          Bởi Tổ Quốc của Chiến Thắng, của lòng Nhân Ái,

               cũng là Tổ Quốc của lòng bao dung, của cần 

                                                               cù nhẫn nại

Như bao bà mẹ nhiều hy sinh, nhiều khổ đau của 

                                                     đất nước này          

          Tổ Quốc mang dáng hình của mẹ

           Mẹ là một phần Tổ Quốc của con đây!



Cảm ơn mẹ đã cho con cuộc sống

          Một cuộc sống ở khoảng trời này, ở khoảnh khắc này

          Để con có những trải nghiệm không nơi nào có được

          Để con hiểu những điều không dễ gì hiểu được

***    

          Mẹ đã sinh ra con trong niềm vui của một 

                                                    ngày chiến thắng            

          Nhưng đất nước đã kiệt cùng sau bao giặc giã triền miên

          Trong cây sào giẻ rách trĩu nặng lúc nào cũng có 

                                                                    sẵn ở nhà ta

          Mẹ lọc ra những mảnh lành lặn nhất

          Mẹ ngồi khâu những mũi kim li ti như con kiến

          Như khâu bằng sợi chỉ của nỗi nghèo khó và 

                                                             sự tằn tiện của mẹ

          Mẹ bọc tuổi thơ con

          Và con đã lớn lên



Con lớn lên bằng tương cà mắm muối, hạt lúa củ khoai

          Trong đất bùn, trong nắng hạ mưa giông, trong 

                 những đêm hanh hao nứt nẻ đôi bàn chân của mẹ

          Con  không biết màu vàng của vàng, màu bạc 

                    của bạc, màu lấp lánh của hào quang phú quý 

          Nhưng con cũng không biết đến những 

                                         gian manh, hiểm ác lọc lừa            

                                                                                         

          Trong ngôi nhà phía trước toàn là cánh cửa

          Mẹ không có của cải để cất giữ nên chỉ cất giữ 

                                                                 tình thương

          Mà tình thương thì không cần ổ khóa

          Bạn bè đã đến với con như về nhà mình

          Tuổi thơ con trắng tinh như tờ giấy

          Chỉ khí phách của ông, đức độ của cha, lòng

                       yêu của mẹ được ghi khắc trong con

          Chỉ những con chữ của thầy cô là tài sản duy 

                                                            nhất của con

          Ôi mẹ kính yêu!

          Đến nỗi nghèo khó của mẹ cũng trở thành một 

                                        điều thiêng, một điều quý giá!                

          ***        

          Mẹ ơi!

          Mẹ còn nhớ một sáng mùa đông

          Khi mười bảy tuổi rưỡi con đã xa mẹ

          Trong mắt mẹ con còn là đứa trẻ

          Con đã vào đời

          Cuộc đời sóng gió

          Cuộc đời bão giông

          Bước chân bé nhỏ của con đã bước theo bước 

                                                    chân của Tổ Quốc

          Con luôn thấy phía trước là biển phía sau lưng là mẹ

           Mẹ là điểm tựa cho con

          Khi con mười chín tuổi

          Chiến thắng đã thấp thoáng hiện lên qua máu lửa 

                                                                        mịt mù

          Trong những đoàn quân trùng trùng điệp điệp

          Có đứa con bé nhỏ của mẹ

          Chúng con đã đánh một trận đánh, chưa bao giờ 

                                                                     lớn thế!

Mẹ ơi!

          Để đến được với Niềm Vui

          Chúng con đã phải qua những cánh rừng bị băm 

                                                         nát bởi pháo bom

          Đất chảy máu, rừng cao su chảy máu

          Qua bao xác người bánh xe tăng nghiền nát

          Qua bao bốt đồn khóa nghẹt những dòng sông!

          Tình thương của mẹ đã che chở cho con

          Khí thiêng sông núi đã che chở cho con

          Máu của đồng đội đã che chở cho con

          Hai mươi tuổi, trong ánh hào quang, con vẹn 

                                                     nguyên trở về với mẹ!

          Một hạnh phúc lớn, không phải cuộc đời nào 

                                            cũng được thế!                                             

          ***                 

          Thấm thoắt đã hơn hai mươi năm

          Cứ ngỡ mình còn con trẻ

          Cứ ngỡ mẹ không là tám mươi!

          Cứ ngỡ cha còn đâu đây!

          Con đã thành một người đàn ông từ khi nào chẳng 

                                                                      kịp để ý

Dòng sông cuộc đời đã cuốn con đi           

          Cuộc đời không còn chiến tranh nhưng chẳng 

                                                           phút bình yên

          Cứ như không có bão tố cuộc đời không còn là 

                                                               cuộc đời nữa

          Cuộc đời không chỉ có ánh sáng mà còn những 

                                                                 khoảng tối

          Có bao chuyện lẫn lộn vàng thau

          Vẫn còn những kẻ nhân danh điều tốt đẹp làm 

                                                                  việc xấu xa

          Những kẻ gian manh lại được tôn vinh, thành đạt

          Và đứa con của mẹ

          Sao đường đời cũng lắm trắc trở tai ương           

Đứa con thường được ngợi khen là tốt bụng, 

                                                      thông minh

          Trong chiến tranh có những gian khổ hy sinh

            tưởng không thể vượt qua nhưng con 

                                                            đã vượt qua

          Đến với tri thức con gặp những bài toán 

                 tưởng không sao giải nổi, con vẫn giải nổi         

Thế mà con đã từng phải khóc

          Từng bị dồn đến chân tường

          Từng bị đốn ngã…



          Nhưng con đã tự đứng dậy

          Bởi ở trong con vẫn luôn cuộn chảy dòng máu của 

                                                            một người lính

          Bởi phía sau con vẫn luôn có mẹ  

          Một bà mẹ như bao bà mẹ Việt Nam

          Gần một thế kỷ nghèo đói, khổ đau vẫn không 

                                                                 làm gì nổi!

  

Và rồi con đã hiểu!

          Con chỉ tài tưởng tượng ra những điều đau khổ 

                                                                       mà thôi

          Bởi so với nỗi khổ đau của mẹ thì nỗi đau

                                   của con chẳng phải là nỗi đau

          Nỗi gian truân của con cũng không thể là gian 

                                                          truân được nữa

          Trong hành trang vào đời của mình

Bao tài sản tinh thần quý giá mẹ đã trao cho con

          Con đã để đâu mất lòng nhẫn nại của mẹ

          Con đã đánh mất lòng bao dung của mẹ

          Sự kiêu hãnh của con luôn xù ra như lông nhím

          Con đã vấp phải chính lòng kiêu hãnh của mình

          Con không biết thách thức của cuộc đời

                                              đâu chỉ là những con dốc

          Mà cuộc đời còn là  thác ghềnh

          Để vượt qua thác ghềnh phải biết tan ra như nước!

          ***                                                        

          Hôm nay

          Theo ước nguyện của ông cha

          Con đã đến với khu rừng tri thức

          Con cũng hiểu chỉ có con đường như thế

          Con mới đến được những mơ ước của mình

          Con mới tìm được sự sang trọng bằng chính 

                                                         sự sang trọng

          Con sẽ đạt được điều mình muốn bằng chính 

                                                       những điều thiện

                                              

 Mẹ ơi!

          Như bà nội còng lưng mót lúa thủơ nào

          Con cặm cụi đi tìm những hạt giống của 

                                                              hạnh phúc 

          Nhưng con không gieo trên cánh đồng bao đời 

                                                         mồ hôi ướt đẫm 

          Mà gieo trong sự suy tư

          Những hạt giống của con đã nảy mầm

                                                 như nấm mọc sau mưa

          Chúng đã lớn lên, đã kết trái đơm hoa,

                                như trong phúc lành của gia đình,

                                 trong phúc lành của Tổ Quốc!

          Có phải do có luật bù trừ được mất?

          Nên cha đã phải tự làm mất mình đi để

                                     phần được tới được với con!

          Chúng con đã sinh cho mẹ những đứa con

          Những đứa cháu nội của mẹ

          Những công dân của một thế kỷ mới

          Chúng sẽ lớn lên không biết đến đói nghèo



Rồi con sẽ xây cho chúng một tòa lâu đài 

          Dưới vòm trời thanh bình của Đất Nước

          Chúng sẽ mơ những giấc mơ

          Những giấc mơ của hoàng tử, công chúa 

          Nhưng không có con đường của cổ tích

          Chỉ có con đường của tri thức

          Con đường của Ánh Sáng

          Nơi chúng sẽ đến được với cả thế giới, với cả 

                                                                  trời sao!

***      

Mẹ ơi!        

          Mẹ hãy vào chơi với con

          Mẹ đừng ngại tuổi già đường xa

          Không còn đâu những con tầu chật ních  người,  

                chật ních cau tươi cau khô, chật ních những 

                                               xoong nồi, thúng mủng  

          Chúng đã chạy rất xa về phía sau lưng và không 

                                                   tìm thấy đường về!

                                         

          Con sẽ mời mẹ đi máy bay

          Xin mẹ đừng có ngại ngần vì đôi bàn chân gần 

                   một thế kỷ lấm láp trong phân gio bùn đất

Mẹ hãy cứ kiêu hãnh dẫm lên những bậc cầu 

                thang sáng loáng, dẫm lên những tấm thảm 

                                            trải sàn sang trọng 

        Mẹ sẽ bay lên tận cái khoảng không mà 

           cả đời mẹ vẫn tưởng chỉ giành riêng cho 

                                                 thiên thần, tiên nữ

          Rồi mẹ cũng sẽ được gặp chính những nàng tiên

          Nhưng là những nàng tiên thực chứ chẳng phải 

                                                                    tiên mơ

          Họ sẽ rất dịu dàng mang cơm, nước mời mẹ



          Mẹ hãy nhìn ra ngoài ô cửa sổ

          Mẹ có thấy gì trong những dải mây trắng muốt 

                                                                  kia không?

          Mẹ có thấy linh hồn của anh con, của đồng đội 

                                          con đang quây quần bên mẹ?

          Bởi máu của họ không chỉ làm xanh núi, xanh 

                                 đồng mà đã cháy thành ánh sáng

          Thành ánh hào quang chảy tràn qua Giao thừa 

                                                               Thiên niên Kỷ

          Chảy tràn trên hành trình của Đất Nước

          Đất nước của các vua Hùng, của các triều đại 

                                                     Đinh, Lý, Trần, Lê

          Đất nước của những Vinh Quang tiếp nối mấy 

                                                                 ngàn năm

          Thế hệ chúng con cũng bước theo bước 

                                                       chân của Tổ Quốc

          Nửa bàn chân đã dính bùn và máu                  

          Nửa bàn chân ngập tràn ánh sáng hôm nay !
                                                                  
      Phú Nhuận
     8-3-1998