Lại nhớ đến câu nói thật thà của bà con dân tộc khi đói muối với "cái cán bộ miền xuôi":
"Cái cán bộ kêu khó khăn, nên không mang được hạt muối lên cho bà con. Hạt muối bé tí thế, thì cái cán bộ kêu không vác nổi. Nhưng cái cây gỗ quý to đến hàng chục người khiêng không xuể, thì cái cán bộ lại mang được nhanh thế về tận miền xuôi?".
Quả là một câu hỏi "thông minh", vì chắc chắn "cái cán bộ không thể trả lời nổi" câu hỏi này, khi lương tâm "cái cán bộ" đang bị say xe (!)
http://tuanvietnam.net/2010-09-10-pn-and-hd-nhung-chu-ky-phan-chu-va-cai-duc-bi-tram-
Trả lờiXóaĐúng là lương tâm thật.
Trả lờiXóaNhưng vấn đề này là một trong bốn nguy cơ lớn của hệ thống chính trị đã được xác định ( Tụt hậu kinh tế ; Chệch hướng XHCN ; Diễn biến hoà bình ; Tham nhũng ).
Vậy nên không thể chỉ dùng biện pháp kêu gọi lương tâm như kiểu "hưởng ửng cuộc vận động, học tập và làm theo tấm gương đạo đức HCM" theo kiểu từng đợt phát động, từng đợt phát động. Như vậy chưa đủ, chỉ tổ làm bình phong thêm cho tham nhũng mà thôi.
Nó phải bằng cuộc cải cách Chính trị sâu rộng về cơ bản, quy mô phải cỡ như hồi 1986 cải cách kinh tế ấy.
Vâng, hy vọng Đại Hội tới có thể bắt đầu 1 thời kỳ mới, như thời kỳ của cụ Nói Và Làm!
Trả lờiXóaTham khảo :
Trả lờiXóahttp://maulaua.multiply.com/journal/item/6
Cải cách chính trị ở Trung Quốc: Chiếc áo đã chật
Trả lờiXóa“Một hệ thống không cho người dân được thở không khí tự do và phát huy sức sáng tạo đến mức cao nhất, một hệ thống không lựa chọn những người tốt nhất làm đại diện cho chế độ và nhân dân để đưa vào các vị trí lãnh đạo, hệ thống ấy sẽ đi đến diệt vong”
http://www.thanhnien.com.vn/News/Pages/201037/20100912223344.aspx
Cái lý thằng Mèo
Trả lờiXóaCó cô giáo miền xuôi lên vùng cao dạy học
Tuổi thanh xuân chôn giữa chốn rừng già
Tuổi hăm vùn vụt trôi qua
Tuổi băm ào ào ập tới
Không có tiền thưa gửi làm sao được chuyển vùng.
Bỗng một hôm Trưởng phòng gọi cô giáo đến
Thấy bụng cô giáo lùm lùm
Ái chà chà gay thật!
Hội đồng họp liên tục
Phải kỷ luật, kỷ luật
Kẻ giáo ít, dục nhiều!
Cô giáo bước liêu xiêu
Nước mắt nhòe nước mắt.
*
Có chàng trai chân đất
Người con của núi rừng
Lưng cài con dao sắc
Đến trước mặt Trưởng phòng
Mày hãy nghe tao hỏi
Giết người có tội không?
Trưởng phòng cười ung dung
Giết người là trọng tội,
Nếu giết người là trọng tội
Vậy làm ra người thì sao?
*
Cái lý người Mèo tao
Hẳn là mày phải biết
Cô giáo thích đứa con
Lẽ nào tao lại tiếc,
Con gấu trong rừng không cho cô giáo được,
Không tham ô Nhà nước
Chẳng ăn cắp của ai
Tao rút từ trong người
Tao tặng cho cô giáo.
*
Trưởng phòng cười mếu máo
Cúi đầu chắp hai tay
Bụng thằng Mèo nói phải
Tao cố làm theo mày.
Tác giả: ls Đặng Thế Luân.