Hiển thị các bài đăng có nhãn Âu - Mỹ thiên đường. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Âu - Mỹ thiên đường. Hiển thị tất cả bài đăng

26 tháng 2 2015

Sự thật cay đắng: Ai đốt Khatyn?

Хатынь - Khatyn: một làng nhỏ nằm trên lãnh thổ Belarus, cách Minsk khoảng 60 km, là nơi xảy ra vụ phát xít Đức tàn sát (thiêu sống và bắn chết những người chạy ra khỏi đống lửa) dân làng ngày 22/3/1943 gồm 149 người, trong đó có 75 trẻ em, đã bị thiêu sống. Toàn bộ ngôi làng gồm 26 nóc nhà bị cướp phá và đốt sạch. Chỉ có 3 người gồm 1 người lớn và 2 em nhỏ sống sót.

Khu tưởng niệm quốc gia Khatyn được khánh thành vào tháng 6/1969 để tưởng niệm hàng trăm ngôi làng của Belarus bị thiêu hủy và hơn 2,2 triệu người dân Belarus bị quân đội phát xít giết hại trong Chiến tranh thế giới thứ hai.

Nơi ngôi làng năm xưa giờ là một khu tưởng niệm, tôn vinh sự quả cảm của người dân Belarus trong cuộc Chiến tranh vệ quốc vĩ đại. Tại đây có "Nghĩa địa các làng," công trình duy nhất trên thế giới, với 185 ngôi mộ tượng trưng cho các làng không thể khôi phục lại của Belarus, cùng với dân cư bị quân đội phát xít thiêu sống.

Ngoài ra, ở Khu tưởng niệm còn có "Cây đời tượng trưng" ghi danh hơn 430 làng của Belarus bị quân đội phát xít thiêu hủy, nhưng đã được khôi phục sau chiến tranh. "Bức tường tưởng niệm" trong khu này có các tấm bia ghi tên hơn 260 trại tập trung và những địa điểm dân cư của Belarus bị quân đội phát xít giết hại hàng loạt.

Quần thể tượng đài tưởng niệm nạn nhân tấn thảm kịch Khatyn tổng diện tích 50 ha. Bức tượng lấy nguyên mẫu từ ông già (người lớn duy nhất) sống sót.:

Bấm vào ảnh để xem kích cỡ đầy đủ.
Nơi đây, trên mỗi nền nhà xưa là một cột chuông, chiều về gió lay 26 quả chuông những tiếng kêu ai oán.

Trong nhiều năm qua, ở Liên Xô khẳng định trên thực tế thảm kịch ở Khatyn - công việc của Đức quốc xã, và chỉ vào giữa thập niên một chín tám mươi mới biết được sự thật thực sự về sự kiện này. Liên Xô không dám công bố ngay cả trong perestroika ...

Vào mùa thu năm 1986 tại phòng xử án của Quân khu Belarus đông đúc hơn bao giờ hết. Các nhân chứng - chủ yếu là người cao tuổi. Hầu như tất cả họ đều đến từ cùng một khu vực - khu vực Minsk. Mọi người rõ ràng căng thẳng, trầm lắng "thì thầm" và nói rất nhiều về cuộc chiến. Đối thoại ngừng khi cảnh sát bước vào hội trường, trong các bị cáo - một người đàn ông lớn tuổi tên là Vasyura - Phó Giám đốc Nông trường thành công khu vực Kiev. Ông ta bước xuống, mái đầu màu xám cúi gầm, một chút xáo trộn - đi từ từ và luôn luôn giữ trái tim của mình. Từ sự thinh lặng chết người của hội trường đột nhiên ai đó thốt lớn "Geek!". Vasyura không phản ứng, đi đến ghế và ngồi xuống lặng lẽ, ủ rũ đánh giá tình hình. Đây, ông già này, sau nhiều năm, bị buộc tội tổ chức tiêu hủy Khatyn và cư dân của làng.

- Nhìn này Vasyura Gregory Nikititch, Ucraina trừng phạt. Ông tiêu huỷ Hatyn - chỉ cho tôi thấy hình ảnh kích thước lớn, chủ tịch phiên toà, Victor Glazkov nói. - Hãy nhìn vào điều ác, bằng đôi mắt trống rỗng của mình.

Sergey Aleksandrov đã viết một ghi chú mới: Горькая правда: Кто же сжег Хатынь?


22 марта 1943-го года ныне всемирно известная Хатынь была полностью уничтожена карателями. Они же сожгли заживо и 149 жителей деревни. На протяжении долгих лет советская идеология твердила о том, что трагедия в Хатыни - дело рук гитлеровцев, и лишь в середине восьмидесятых стала известна настоящая правда о том событии. Правда, которую в СССР побоялись обнародовать даже во времена перестройки...

Осенью 1986 года в зале суда Белорусского военного округа было как никогда многолюдно. Среди свидетелей - в основном люди преклонного возраста. Практически все они были из одного региона - Минской области. Люди были явно напряжены, тихо «шушукались» и много говорили о войне. Разговоры прекратились, когда сотрудники милиции ввели в зал подсудимого - пожилого человека по фамилии Васюра - заместителя директора успешного совхоза в Киевской области. Он шел, опустив седую голову, немного шаркая ногами - шел медленно и всё время держался за сердце. Из гробовой тишины зала вдруг вырвалось пронзительное «Выродок!». Васюра никак не отреагировал, дошел до своего стула и тихонько сел, исподлобья оценивая обстановку. Именно этому старику, спустя долгие годы, и предъявили обвинение в организации уничтожения Хатыни и её жителей.

- Вот смотрите - Васюра Григорий Никитич, украинский каратель. Это он уничтожил Хатынь - показывает мне фотографию большого размера председатель того судебного заседания Виктор Глазков. - Посмотрите на его злые, пустые глаза. Уже тогда, в 86-ом «хатынское дело» произвело эффект разорвавшейся бомбы, ведь десятки лет сожженная деревня была символом зверств фашистов на территории Беларуси. На самого Васюру в восьмидесятых мы вышли случайно. Незадолго до этого громкого дела военный трибунал рассматривал дело изменника Родины Мелешко, который командовал одной из рот 118 карательного полицейского батальона - того самого, который одну за другой жег белорусские деревни. Именно тогда и всплыла фамилия Васюры.

В кратчайшие сроки сотрудники КГБ доставили пенсионера в Минск. Здесь и стали открываться первые подробности. Сразу же после войны за связь с немцами - как гласило обвинение - Васюра получил двадцать пять лет лагерей. Правда, отсидел только три года, после чего попал под амнистию - хатынский эпизод в то время так и не всплыл. После того, как Хрущёв озвучил доклад о культе личности Сталина, Васюра и вовсе стал чувствовать себя уверенно - утверждал, что его посадили за то, что был в плену. Ему поверили. Всё послевоенное время Васюра спокойно жил и работал в совхозе под Киевом, получал поздравления с днём победы, а на встречах с пионерами даже рассказывал о своём геройском прошлом. Когда же сотрудники органов госбезопасности приехали за «ветераном», Васюра твердил, что это некое недоразумение. Правда, когда в Минске началось предварительное следствие по «хатынскому делу» - пенсионер притих, ведь начали всплывать всё новые и новые факты его злодеяний.


ВСПОМНИТЬ ВСЁ

Позднее следствие установит: в первые дни войны связист Григорий Васюра попал в плен к гитлеровцам, добровольно перешел на их сторону, закончил школу пропагандистов, и уже спустя год работал в полиции оккупированного Киева, где через некоторое время и возглавил карательный батальон. Бойцов батальона, отличившегося особой жестокостью ещё в Бабьем Яру, немецкое командование отправило в Белорусскую республику для борьбы с партизанами.

- Васюра очень искусно защищался, - продолжает Виктор Глазков, - где надо - ссылался на забывчивость, или всё помнил в деталях, но только не Хатынь. Вот, например, он вспоминал, как они жгли другую деревню - Осовы. Васюра рассказывал, как шли к этой деревне, какая была погода, какой мост проходили. Он до деталей помнил, как сгоняли людей в хлев, как пытались его поджечь, но пошел дождь - и так далее, т.е. всё до мельчайших деталей. Что же касается Хатыни, то говорил, что даже названия такого не помнит. Правда, затем, якобы Хатынь вспомнил, но там не был, и это может подтвердить жительница посёлка Плещеницы, где и стоял 118-й батальон, которым он командовал. Мол, именно 22 марта у него был с ней половой контакт. Но и тут он просчитался - мы нашли эту женщину, и она подтвердила, что роман у них действительно был, но в день сожжения Хатыни Васюра к ней не приходил. Затем Васюра говорил, что был в это время в отпуске в Киеве, где зачал с женой дочь. Мы провели экспертизу и вновь выяснили, что он нас обманывает. Так мы постоянно выводили его «на чистую воду».

ЖИВЫЕ СВИДЕТЕЛИ

На судебном заседании 86-го года в качестве свидетелей прошли двадцать шесть карателей. Их привезли в Минск со всего Советского Союза. Каждый из них к тому времени уже отбыл своё наказание за помощь немцам. Их до сих пор помнит журналист «Известий» Михаил Шиманский - единственный представитель печатного издания.

- Каратели, естественно, Васюру узнавали - говорит Михаил Николаевич, - Они рассказывали, как он отдавал команды, какие это были команды, каким оружием пользовался и как добивал раненых. Опознали Васюру и несколько жителей близлежащих деревень. Говорили, что он всегда ходил такой весь вычищенный, выбритый, потянутый, в общем, настоящий эсэсовец. Нужно сказать, что зал вообще постоянно реагировал - люди всё время выкрикивали различные реплики и даже порывались учинить самосуд.

Один за другим показания давали уцелевшие свидетели - не только хатынцы, но и жители других деревень. Кстати, после трагедии в Хатыни в живых осталось шестеро: Иосиф Каминский (именно его скульптура с погибшим сыном на руках сегодня является главным монументом мемориала), Антон Барановский, Александр и Андрей Желобковичи, а также Владимир и Софья Яскевичи. Ещё две девочки из Хатыни - Татьяна Карабан и Софья Климович - спаслись по чистой случайности - ушли в гости в соседние деревни.

- Впоследствии экскурсоводы также никогда не вспоминали, говорит Виктор Глазков, - что житель деревни по фамилии Иотко также не погиб. Полуобгорелый, он с тяжелейшими ожогами шел за карателями, и просил его пристрелить, так как мучаться не было сил. Они лишь улыбались ему в ответ и говорили, мол, зачем на тебя патроны тратить, ты и так через пару дней помрёшь как собака. Так и случилось - он умер через несколько дней.

Эмоциональное напряжение было настолько велико, что на процессе постоянно дежурил врач. Даже спустя десятки лет, свидетели вспоминали ужасающие детали зверств, как будто пережили их вчера.

- Когда каратели вошли в дом, я тихонько сидела в погребе с картофелем, вспоминает на митинге-реквиеме - жительница Хатыни Софья Яскевич, - каратели зашли в дом, увидели, что всё уже разграблено, и не стали никого искать - так я и спаслась.

- А я до сих пор как закрою глаза, - дополняет её уцелевший Виктор Желобкович, - так и вижу: догорающий сарай, обгоревшие трупы своих сверстников и семьи. Люди хоронят близких один раз, а я всю жизнь, как у раскрытой могилы.

ДОЛГОЖДАННОЕ ПРИЗНАНИЕ

Несмотря на неопровержимые свидетельские показания, Васюра продолжал отпираться, даже когда все улики были против него. Саму же трагедию в Хатыни следствие восстановило практически по минутам. Утром 22 марта группа партизан специально повредила линию связи фашистов. Кто были эти партизаны и к какому соединению относились - следствие так и не установило. Посему и в деле они шли как «группа партизан». Народные мстители засели в засаду и ждали тех, кто будет эту связь восстанавливать. Из посёлка Плещеницы на ремонт линии выехал грузовик с немцами, которые, помимо восстановления связи, должны были сопровождать шефа роты полицейского батальона Ханса Вельке. Кстати, Вельке был олимпийским чемпионом 1936-го года по метанию ядра, любимчиком Гитлера. Партизаны расстреляли две машины, Вельке и два бойца погибли на месте, остальные фашисты не пострадали.

После убийства Вельке, тут же по тревоге был поднят немецкий карательный батальон оберфюрера СС Дерливангера, который находился в соседнем посёлке Логойск, и тот самый 118-й карательный, которым и командовал Васюра. Когда батальоны приехали на место происшествия, то тут же начали искать виноватых. В начале расстреляли случайных дровосеков из деревни Козыри - тень подозрения в нападении на немцев сразу пала на них, но затем, по следам на снегу каратели пришли именно в Хатынь.

- Васюра до последнего не признавался, что был в Хатыни, говорит журналист Михаил Шиманский, - но когда понял, что отпираться уже бессмысленно, когда понял, что деваться ему некуда - бросил со злостью: «Да, я и Хатынь вашу жег! И я стоял у сарая и в упор расстреливал тех, кто пытался выжить!»

- Вместе с Васюрой хатынцев расстреливали именно каратели, - дополняет собеседника Виктор Глазков, - они стали вокруг сарая, расставили пулемёты. Кто-то строчил из них, кто-то из автоматов. Нам удалось максимально установить всех действующих лиц, которые уничтожили Хатынь и хатынцев - все они украинцы. Понимаете, здесь уже национальность не так важна, так как у предателей нет национальности и им нет оправдания. Это люди, которые приняли нацистскую идеологию, и которых сегодня мы называем фашистами.

Дело о начальнике штаба 118-го полицейского батальона Григории Васюре разбиралось более полутора месяцев, и заняло почти два десятка томов. Васюру признали виновным по всем пунктам обвинения, и приговорили к высшей мере наказания. В письмах советскому правительству каратель просил заменить её на тюремное заключение, писал, что будет много работать и своим трудом, даже самым тяжким, искупит свою вину. Но приговор оставили без изменения - расстрел.

За годы войны фашисты сожгли более шестисот белорусских деревень. 186 из них так и не восстановили. После окончания суда журналист Михаил Шиманский напишет большую статью о трагедии в Хатыни, где изложит все материалы судебного процесса. В «Известиях» его так и не напечатают, даже несмотря на перестройку - цитата - «по политическим и национальным соображениям». Правда о Хатыни станет известна только после распада СССР.


Thảm họa Khatyn

Trong những ngày này, chắc các bạn cũng có nghe thấy so sánh: Odessa - đó là Khatyn hiện đại. Vậy Khatyn là gì?

Đó là một ngôi làng nhỏ ở Belarus, vùng Minsk. Bạn sẽ không tìm thấy làng đó trên bản đồ đâu. Thời gian đã vĩnh viễn dừng lại đối với làng này ngày 22/3/1943.

Sáng hôm đó, cách làng Khatyn 6km, các du kích đã bắn vào đội hình hành quân của quân đội phát xít, và giết được một sĩ quan Đức. Và thế là sau đó đội quân trừng phạt của phát xít đã tới làng, dồn hết toàn bộ cư dân làng kể cả già trẻ lớn bé vào kho chứa của nông trang. Chỉ có 3 đứa trẻ là trốn được.

Khi toàn bộ dân làng đã ở trong kho, bọn phát xít đã khóa cửa lại, chất rơm xung quanh, tưới xăng lên và đốt. Kho chứa bằng gỗ bốc cháy ngay lập tức. Trẻ em khóc, người lớn cố gắng cứu trẻ em. Dưới sức ép của hàng chục người thì cánh cửa bị đổ. Trong quần áo cháy, người dân hoảng sợ chạy ra Nhưng những kẻ phát xít rất bình tĩnh bắn vào họ từ súng trường và súng máy. Tổng cộng 149 người đã chết, trong đó có 75 trẻ em dưới 16 tuổi. Cả làng bị cướp sạch, và bị đốt cháy sạch.

Chỉ có 2 đứa trẻ trong nhà kho còn sống sót. Cậu bé Viktor Zhelovkovich 7 tuổi được người mẹ đè lên khi bà trúng đạn ngã xuống. Cậu bé bị thương vào ngực nằm dưới xác mẹ cho tới khi bọn phát xít ra khỏi làng. Còn cậu bé Anton Baranovsky 12 tuổi thì bị thương vào chân, ngã xuống, và bọn phát xít tưởng rằng cậu đã chết. Sau đó các cậu bé được cư dân làng lân cận tìm thấy.


Anton Baranovsky


Viktor Zhelovkovich

Người lớn duy nhất sống sót trong thảm họa này là Iosif Kaminsky, thợ rèn của làng, năm đó ông 56 tuổi. Ông cũng bị đốt và bị thương bất tỉnh, chỉ tỉnh lại vào tối muộn, khi bọn phát xít đã rời làng. Giữa những thi thể của dân làng, ông tìm được Adam, con trai mình. Cậu bé bị thương vào bụng, bị bỏng nặng, và trút hơi thở cuối cùng trên tay cha.


Iosif Kaminsky

Giây phút bi thảm này được thể hiện trong bức tượng ở Khatyn -"Người không bị khuất phục"

«Хатынь»— «Непокоренный человек».

Vâng, đó là chính sách đe dọa để dân làng không dám hợp tác với du kích.

Và có lẽ cũng nên nói đôi điều về những kẻ sát nhân. Đó là tiểu đoàn trừng phạt 118 (Schutzmannschafts-Bataillons 118) của quân đội phát xít Đức, thành phần chủ yếu là những kẻ theo chủ nghĩa dân tộc cực đoan Ukraine.


Bạn, Tùng Nguyễn, Phan Viet Hung52 người khác thích điều này

Xem thêm:
http://diendan.nuocnga.net/showthread.php?p=126104

25 tháng 2 2015

Phép màu đã hết, cái máng lợn sứt mẻ lại lù lù hiện ra trước mặt III

Có một U-cơ-ren thiên đường...


Lương bình quân của Ucraina đã thấp hơn nước đói nghèo Tajikistan!

Cách đây 1 năm 1 đô la chỉ ăn 8 hryvnia (Hr), ông Viktor Yanukovych đã giữ được mức này suốt thời kỳ cầm quyền nhưng sau khi ông Viktor Yanukovych bị lật đổ, đồng tiền càng mất giá dưới sự điều hành của chính quyền ông Yatsenyuk. Đến cuối năm ngoái, đồng Hr mất giá một nửa thành 1 đô la ăn khoảng 16 Hr và Ucraina trở thành quốc gia có tỉ lệ mất giá tiền cao nhất thế giới, vượt qua cả đồng Rup vốn mất giá 30% trong năm 2014 do chính sách thù địch, bao vây cấm vận của phương Tây.

Theo Cơ quan Thống kê Nhà nước Ucraina (SSSU), trong tháng 8/2014, lương thực tế ở nước này (không tính khu vực Crimea và Sevastopol), giảm 12,7% so với cùng kỳ năm 2013 và giảm 7,1% so với tháng trước, mức giảm lương thực tế lớn nhất trong tháng 7/2014 được ghi nhận tại các tỉnh Donetsk (32,3%), Lugansk (30,6%), Chernivtsi (14,1%), Kiev (11,5%) và Volyn (11,4%). Tại thủ đô Kiev, mức giảm lương thực tế trong 1 năm qua là 9,7%.

Lương thực tế là tập hợp các hàng hóa, dịch vụ về vật chất và tinh thần có thể mua được bằng số tiền nhận được. Lương thực tế trước tiên phụ thuộc vào mức lương thông thường, cũng như giá cả hàng hóa, dịch vụ và giá trị thuế phải trả: "Lương thực tế trung bình của người làm công chính thức tại Ucraina trong tháng 8 so với tháng 7 giảm 4,7% , còn 3.370 Hr (khoảng 260 đô la), trong khi lương thực tế tháng 7 là 3.537 Hr (273 đô la), tháng 6 là 3.601 Hr (278 đô la)".

Mức lương trung bình cao nhất được ghi nhận tại Kiev (5.327 Hr - 412 đô la), mức thấp nhất - tại tỉnh Ternopil (2.526 Hr - 195 đô la). Lương tháng trung bình của người làm công chính thức tại Ucraina trong 8 tháng đầu năm 2014 là 3.399 Hr (262 đô la). "Theo tính toán ban đầu, nếu hoạt động chống khủng bố tiếp diễn với quy mô như hiện nay, trong năm tới, chúng ta sẽ cần 20 tỷ Hr (1,6 tỷ đô la)", Thứ trưởng Tài chính Ucraina Vladimir Matvychuk tuyên bố.

Tổng thống Ucraina Petro Poroshenko cho biết chính phủ đã phải chi 6 triệu đô la/ngày cho hoạt động triển khai quân sự. Ngoài ra, Thủ tướng Yatsenyuk cũng đã cam kết tăng khoản ngân sách quốc phòng cho quân đội nước này, hôm 2/9/2014, ông Yatsenyuk cũng thông báo khoản chi phí tái thiết vùng chiến sự miền đông sẽ cần tới 8 tỷ đô la.

Theo thông tin chính thức từ văn phòng tuyển lính tại Kiev hồi tháng 9/2014, mỗi binh sĩ của chính phủ Ucraina chiến đấu tại khu vực miền đông sẽ nhận được khoản lương cơ bản là 640 đô la/tháng trong khi các tướng chỉ huy tiểu đoàn nhận mức lương gấp đôi là 1.275 đô la/tháng. Theo Cục Thống kê Ucraina, số tiền này cao hơn hẳn mức lương cơ bản 280 đô la/tháng mà người dân Ucraina nhận hồi tháng Bảy.

Người ta tưởng rằng trong năm 2015, khi được nguồn ngoại tệ từ nước ngoài bơm vào thì thị trường tiền tệ của Ucraina sẽ ổn định. Tuy nhiên, sau tháng 1 cầm cự tốt thì tháng 2, đồng Hr tuột dốc theo đà rơi tự do. Tính trong tháng 2, đồng Hr lại mất giá tiếp gần một nửa nên từ 1 đô la ăn 15-16 Hr hồi đầu tháng đã trở thành 1 đô la ăn trên ngưỡng 30 Hr như hiện giờ.

Thời kỳ ông Viktor Yanukovych cầm quyền, lương và lương hưu đã tăng đáng kể đến 35% và 42% và đạt mức trên 220 đô la, nhưng mức hiện nay, Ucraina chỉ ngang bằng những nước lạc hậu như Nepal và Senegal. Tình hình lương bình quân của người dân Ucraina đang tụt dốc thảm hại. Hiện thu nhập trung bình đang ở mức 130 euro/tháng hay khoảng 150 đô la. Mức này thấp hơn cả Tajikistan, một quốc gia Trung Á bị phương Tây bêu riếu là đói nghèo lạc hậu nhất hậu Xô Viết!

Để so sánh, mức lương của người Afganistan tất nhiên là họ nhận ít hơn, còn người Indonexia và Việt nam hiện nay nhận nhiều hơn gấp đôi người Ucraina, lương trung bình của Bungaria là 330 euro, đó là mức thấp nhất trong các nước EU. Cao hơn 1 chút, 370 euro là thu nhập ở Rumania. Còn Moldova, đất nước tha thiết gia nhập EU thậm chí còn thấp hơn: 180 euro. Tajikistan có thu nhập trung bình 180 đô la, Uzbekistan là 360 đô la và Kazakhstan hơn 600 đô la; Hy lạp là nước đang bị khủng hoảng nặng, nhưng mức lương của họ cũng không dưới 1 ngàn đô la. Tỷ giá đô liên ngân hàng hiện nay làm cho mức lương của người Ucraina chỉ còn có thể so sánh với các nước nghèo nhất châu Phi - khoảng 40 đôla.

Trước chất vấn của báo chí, Ban Thư ký Nội đã phải công khai lương Thủ tướng Ucraina là 6.640 Hr. Ban Thư ký Nội các cũng giải thích rằng mức lương của Thủ tướng Ucraina được thiết lập ở mức 20 lần mức lương tối thiểu theo quy định của Nghị định Tổng thống số 22 ra ngày 8/1/1992. Muốn cho thu nhập của ông Yatsenyuk tăng thêm thì chỉ có cách là tăng lương cơ bản cho khỏi vi phạm luật vì theo luật của Ucraina, lương của các nhân viên công quyền là dựa theo hệ số trên lương cơ bản mà hệ số lương Thủ tướng đã bị đóng khung mức 20 lần. Khổ nỗi là trong quyết định số 43 của Chính phủ ngày 14/2/2015 vừa qua thì mức lương tối thiểu 332 Hr sẽ không điều chỉnh trong tương lai gần. Do đó, ông Yatsenyuk sẽ chỉ có thể nhận lương 6.640 Hr.

Thời điểm ấn định lương tối thiểu thì tỷ giá là 28,3 Hr ăn 1 đô la nên lương của ông Yatsenyuk tương đương 243 đô la. Nhưng mấy ngày gần đây, đồng Hr đã tụt giá thảm hại. Theo tỷ giá mới nhất thì 32,5 Hr mới ăn 1 đô la nên lương của Thủ tướng Ucraina bị tụt xuống thành tương đương 204 đô la, ngang lương công nhân các nước đang phát triển. Dù sao thì lương của Thủ tướng Ucraina cũng khá hơn các thuộc cấp. Ban thư ký nội các cho biết lương cơ bản của Phó Thủ tướng, Bộ trưởng, thứ trưởng chỉ dao động quanh con số 6.000 Hr.

Một trong những nguyên nhân dễ thẩy của việc thu nhập tụt giảm và thất nghiệp tràn lan là kinh tế suy sụp, bạo loạn bất ổn vì Maidan và nội chiến hiện nay. Trực tiếp, có thể qui kết cho chính sách thắt lưng buộc bụng mà IMF áp đặt. Mọi đơn thuốc mà IMF kê cho các con bệnh của họ đều na ná như nhau: cắt giảm chi tiêu và tiền lương, loại bỏ phúc lợi xã hội, tăng thuế, tăng giá điện, gas, xăng dầu. Bên cạnh đó, sự sụp đổ của hệ thống ngân hàng, chính sách tiền tệ góp phần làm cơn co thắt dạ dày thêm trầm trọng. Chính sách tỷ giá ngoại tệ bị áp đặt khiên cưỡng và siết chặt trao đổi ngoại tệ Hryvnia/đô la khiến xuất nhập khẩu bị bóp nghẹt, thị trường ngoại tệ chợ đen phình ra gây áp lực đẩy tỷ giá đô lên cao.

Các đánh giá bi quan cho rằng Ucraina đang rơi lại vào thời kỳ nhiễu nhương đói kém thập kỷ 1990. Trong khi chính phủ của ông thủ Yatsenyuk không có chương trình khôi phục kinh tế rõ ràng, có hiệu quả. Mọi chính sách chỉ là những canh bạc phiêu lưu mạo hiểm và gần như tất cả đều trông chờ vào tình thương mến của bà chủ IMF. Nếu không có gì thay đổi, thu nhập của dân Ucraina sẽ tiếp tục sụt giảm và rơi xuống dưới mức $100 vào cuối năm nay. Tìm việc ở Ucraina ngày càng khó, nếu không sang các nước láng giềng. Giờ, người ta đã quên tuyên bố huyênh hoang khoác lác đúng giờ này năm ngoái của đám Maidan lương trung bình của Ukr ngang mức EU 440 đô la.

Với cú mất tỷ giá mới đây, giá đô la liên ngân hàng tại Ucraina hôm 24/2 là 33,5 Hr. Giá đô la chính thức là 28,29 Hr. Như vậy mức lương trung bình tại Ucraina chỉ khoảng 100 đôla. thu nhập tối thiểu 1.218 Hryvnia ở Ucraina đổi được 43 đô la, trở thành nước thu nhập thấp bậc nhất thế giới theo qui đổi tỷ giá. Thấp hơn Bangladesh, Ghana và Zambia – những nước đói nghèo nhất thế giới. Mức lương hiện tại của công nhân luyện kim là 3.000 Hr, với giá đô la đó, vậy lương họ là bao nhiêu đô la?

 Con đường đi đến TIÊU CHUẨN EU đầy khó nhọc và còn xa vời vợi!

Tham khảo:
http://www.podrovnosti.ua
http://www.Interfax.ru
http://www.rt.ru
http://www.warandpeace.ru/ru/news/view/98442/

12 tháng 1 2015

Phép màu đã hết, cái máng lợn sứt mẻ lại lù lù hiện ra trước mặt II

Có một Grudia 'tội nghiệp'...

CM màu ở Grudia đã trải qua 2 đời chính phủ. Nếu như thời Saakashvilli bị cho là tham nhũng và tàn bạo (khủng bố đối thủ chính trị) thì chính phủ hiện thời cũng đạt được một số 'giá trị'.

Tuy nhiên, đó chẳng phải là sản phẩm 'xịn'. Ví dụ, GDP của Grudia có tăng trưởng, nhưng 'thu nhập quốc gia' lại tính cả các khoản viện trợ từ nước ngoài - thực tế là các khoản vay sau này phải trả.

Grudia nay như 'một khẩu súng đẹp nhưng không có đạn'. Nền sản xuất nghèo nàn, không tạo ra các sản phẩm đáp ứng 'tiêu chuẩn châu Âu' nhưng chẳng có ai hỗ trợ để phát triển.

Thế nên, lại phải tính tới phương án 'làm ăn với Nga'. Các nỗ lực ban đầu được thực hiện, nhưng nay lại chịu cảnh 'ruồi muỗi chết' do xung đột Nga- phương Tây.

12.01.2015 Author: Henry Kamens


“Poor Georgia”: Currency Wars and Intended Consequences


L9943534522In any war, be it military or economic, there are casualties. If your currency is pegged to the dollar at the present time you are kind of in luck. If not, even if you’re not “the enemy”, you are going to fall victim to the Law of Unintended Consequences.
When the present Georgian government took power in 2012 it promised to do away with the corrupt and brutal practices of the Mikheil Saakashvili era. One of these was blatant budget fixing and cooking the books. According to the figures, Georgia experienced significant GDP growth during some of this period. However, most of this income was not “product” as it is usually understood. It was overseas aid, mostly from the US and its allies, which had to be paid back but was expressed in the figures as earned income, which the country could do what it liked with. Much too were proceeds from various illicit activities. The money was laundered via Georgia under various innovative schemes.
Now Georgia’s public accounting practices are more transparent and like what you should expect in the West. That is why, if you go on official figures alone, Georgia has stagnated and even gone backwards since the overthrow of Saakashvili. As Paul McCartney said when he admitted drug abuse at the height of his fame, the truth is sometimes painful. But now it is also masking a deeper truth which its staunchest friends can no longer ignore.
Many people are going out of their way to say that the current problems in a country which has suffered more than enough are “nothing to do with Georgia’s economy failing”. They are right to say that, but wrong not to say why. What no one wants to say is that the real reason for its problems is that America’s friends are suffering because the US is conducting an economic war against Russia. They won’t say it because they know just how many people, in every corner of the globe, are now saying: with friends like the US, who needs enemies?
Fall guys with no further to fall
Georgia doesn’t have much of an economy of its own. It was left a significant industrial heritage by the Soviet Union, but first president Zviad Gamsakhurdia made the mistake of trying to use that to help the country.
Though virulently anti-Communist ideologically, he recognised that Georgia, like Bulgaria, was actually profiting from state capitalism. He wasn’t prepared to destroy the country for the sake of economic theory even though he was a great admirer of the Western free market. The West however wanted to collapse this industrial base for political reasons, and that is one of the reasons Gamsakhurdia wasn’t allowed to stay very long.
Since then the country’s priorities have been somewhat different. Governments who had no right to be there have sought to stay in power for ever and remove opposition. As the history of every civil war and change of regime shows, independent means produce independent thought. If the price of keeping the population under control is a failed state of mass unemployment and post-industrial deprivation than that is a price successive governments have been prepared to pay.
Consequently European Georgia has the worst kind of third world economy. It depends heavily on remittances from economic migrants to other countries. They are the very ones who can’t support their families any other way. A disturbing number of Georgian families consist of a father living and working for years on end in one foreign country, a mother doing the same in a different country and children shuttled around between aunts and grandparents, living largely if not entirely on the money the absent parents send home. How this constitutes “independence” is a matter for philological debate.
Given the long history of ties between the two nations, it is obvious that a great many of these economic exiles live in Russia. Consequently, any action which hurts the Russian economy hurts the Georgian people. It may not have a great effect on Georgia’s actual businesses, nor on its government. It is the ordinary people who suffer from such actions, and when they are committed by their friends rather than their enemies they have nowhere else to turn.
Of course, the West doesn’t see it this way. As it always considers itself morally superior, regardless of what it actually does, it assumes that everyone will just take the pain and carry on supporting it as before. After all, no one wants to go back to the Soviet Union.
Yet it is leaving the victims of its latest currency war nowhere to go but in the one direction they do not want. The fewer the other ways they can prosper, the more they will be forced to go back to Russia, and blame the US for creating this situation.
All guns blazing but no bullets
There is another thing the US and its apologists won’t say. It can’t stop this paper war with Russia because the US National Debt Clock has just ticked above 18 trillion dollars. No amount of massaging or quantitative easing is going to do any good now – the US has passed the point of no return economically.
So it has two options: it can watch itself slowly collapse under its own weight or use the one economic weapon it still has – political leverage. The US has bought itself plenty of compliant states over the years, and destroyed many of its opponents, through financial manipulations which contradict its free market principles and are linked with political agendas. The US economy is still doing something if it can bring governments down, and Russia, as the traditional enemy, would be the biggest head of all to have on the wall.
The rouble has now gone into freefall because US sanctions and speculations have determined that it should. Given the size and importance of Russia’s energy industry, this should not happen. Russia could easily use energy to hold the rest of the world to ransom, bankrupt its neighbours and force complete economic dependence. It was accused of doing that in Ukraine, though those accusations strangely vanished when Viktor Yanukovych voluntarily asked Russia for help after the gas crisis had been settled rather than automatically running to the EU alone.
The US is making every effort to do to Russia exactly what it always accuses Russia of doing to its neighbours. The end game is also the same – it seeks to remove the Russian government through Ukraine-style protests and install a more compliant one. As in Iran in the 1950s, this will result in it gaining control of these strategic energy interests, which are now run by monopolies controlled by the Russian state. This will give the US a chance of restoring its economic fortunes, despite how much it has mismanaged its own vast resources up till now.
The price of long memories
The Georgian lari is now at its lowest rate against the dollar in a decade and panic has recently hit the population of massive swings in exchange rates. That is, since the lari was introduced after the failure of the Shevardnadze-era currency, coupon, which had the credibility of the Zimbabwean dollar.
The Armenian dram is at its lowest level against the dollar since 2006. That is probably less of a concern to the West, given the effective blockade against Armenia itself over Karabakh, but demonstrates that the more your economy is tied in with that of Russia, Armenia’s only economic supporter, the more you are suffering as a result of the latest US actions.
Kazakhstan was forced to devalue the tenge earlier this year when the rouble first started falling. Kazakhstan is no longer a poor country, having handled its energy resources well and taken over pipelines and ports with Western assistance. Indeed, Kazakhstan is an example of what the US would like to see everywhere – make a country rich enough with bribery disguised as assistance and the people will turn a blind eye to any and all abuses. But still the attack on Russia has hurt its own economy with the US being unable to make up any shortfall.
The obvious answer, for all these countries, would be to reduce their ties with Russia and draw further towards the West. Georgia has been begging to do just this since before it invented the lari. It has repeatedly sought to join the EU and NATO but progress has been painfully slow. If Georgians had visa-free travel and right to work in the EU a lot of Georgians now in Russia would be working there and sending Western currency home, but these things are being denied by the West, not Russia or Georgia itself.
Georgia has also only recently regained the Russian market, closed off by an effective embargo over food safety and political concerns. Now the more it is attacking it through Russia, the more dependent it is making it on the relief it is still getting from the renewed economic relationship with Russia. Georgia only wanted this market back as a member of the WTO, despite political distaste for it, because the West did not replace it. Given the choice, it would be as independent of Russia as possible, but the West doesn’t really want to help it achieve that.
But haven’t we heard this somewhere before?
All kinds of goodies
Last year the West offered Viktor Yanukovych, the man it displaced once, all kinds of goodies to help Ukraine. These were not enough, however, to replace what it would lose from Russia, and other sources, if it accepted this assistance and this assistance alone.
Several countries have found themselves in similar positions – for example, when a country joins the EU this affects all its existing trade relations, and therefore the accession agreement has to compensate both the acceding country and its existing partners for any losses. So the West knows what it has to offer, in any given case. It got the offer wrong in Ukraine, so Yanukovych asked Russia to help his country too. We all know what happened as a result.
It appears the US and EU can no longer offer their friends the rewards they used to. Small countries are shopping around for the best deals, and are prepared to cede some influence to their partners in exchange for economic benefits, as all countries have always been obliged to do. So the West is acting like a jealous lover. If it can’t have these countries for itself, no one can.
No longer able to bribe and persuade, the West is engaging in economic terrorism against both Russia and its own friends in order to force them into unconditional obedience to the West. The trouble is, in order to protect themselves, these very same countries, will have to do the opposite of what the West wants, as the West is not offering a practical economic alternative. The West has brought this upon itself by not opening its doors before for economic reasons. Now it needs to do so to save itself, it is too late.
Germans and those who designed the Marshall Plan know what happened when the National currency collapsed in 1923. People lost faith in all state institutions, and this led to Hitler. After all America’s bragging about its belated role in World War Two, how many Hitlers does the US now want? Perhaps we need another Bretton Wood meeting to deal with the externalities of US foreign policy. It is apparent that the US and its economic allies are playing havoc with not only their own economies but the International Monetary System as a whole.
Henry Kamens, columnist, expert on Central Asia and Caucasus, exclusively for the online magazine “New Eastern Outlook”.

First appeared: http://journal-neo.org/2015/01/12/poor-georgia-currency-wars-and-intended-consequences/

26 tháng 6 2012

Phép màu đã hết, cái máng lợn sứt mẻ lại lù lù hiện ra trước mặt.


Những cái xe tải IFA một thời cõng đạn ra chiến trường, một thời chạy khắp đất nước. Thiết bị mỏ, máy móc công nghiệp nặng, cho đến cái máy tiện máy phay CHDC Đức ngày nay vẫn còn chạy.

Có một cảnh ngộ chung của các nước Đông Âu và những xứ lạ. Một thời được Tây ca tụng trên mây những rồng những hổ. Nay tàn tạ ốm yếu, thậm chí đánh mất cả chủ quyền và độc lập tự do, những thứ họ có dưới thời CCCP.

Ba Lan, Ru, Bun, U, VN… là những quốc gia như vậy.

Một trong số đó là Latvia

Thủ đô Riga một thời là biểu tượng cất cánh với đủ những mỹ từ huyên náo ầm ĩ, nay im lìm đìu hiu như thị xã tỉnh lẻ. Nhiều thị dân đã bỏ đi nơi khác kiếm sống, cả đất nước vắng vẻ như trên hoang mạc không người. 2,7 triệu dân dưới thời Liên Xô, nay còn 2,2 triệu, nhưng con số thực tế còn thấp hơn nhiều: 1,8 triệu. Họ bỏ đi đâu? Dĩ nhiên là đến thiên đường phương tây cày thuê cuốc mướn, họ nhặt dâu tây đâu đó ở Ai-xơ-len, làm lao công ở Đức hay làm hộ lý ở Anh. Tương lai sáng láng một thời theo phương tây nay ảm đạm mờ mịt, những ước mộng xưa lặng lẽ rơi rụng.

Xưa kia, năm 1710, Sa Hoàng Peter đại đế đã chiếm thành phố trong cuộc Chiến tranh phương bắc, rồi sau đó trở thành thành phố cảng công nghiệp của đế chế Nga, thành phố lớn thứ 3 toàn Nga sau Mat-xcơ-va và St. Petersburg, giàu có và thịnh vượng từ đó cho đến tận WW-I. Dân chúng Latvia ngày nay chẳng còn nhớ, Sa Hoàng đã phải chuộc cho Vua Thụy điển 2 triệu thaler bạc để có được độc lập cho cả vùng đất phía bắc này.

Thập kỷ 60 của thế kỷ XIX, Riga có tuyến đường sắt đầu tiên, trường Đại học tổng hợp đầu tiên, nhà máy Russo-Balt chế tạo ô tô, máy nông nghiệp, tàu thủy, động cơ diesel. Thời Liên Xô thậm chí còn huy hoàng hơn, cả Latvia là khu công nghiệp khổng lồ, họ có mọi thứ: xe tải, đài radio Popov, bán dẫn, máy bay, đầu máy xe lửa, dược phẩm, vải, dệt, mỹ phẩm, đồ tiêu dùng. Nhà máy điện lớn nhất Liên Xô ở đây VEF, có sản phẩm xuất khẩu đến 42 nước!

Kể từ khi tách ra độc lập một cách hòa bình năm 1991, có vẻ như tương lai sáng láng đang chào đón Latvia, họ có nền tảng công nghiệp vững chắc, nền khoa học kỹ thuật nhiều tiềm năng, đội ngũ nhân công, tri thức tay nghề rất cao. GDP của Latvia lúc đó xếp thứ 40 thế giới, đứng trên cả Ai-xơ-len.
Nhưng sau 20 năm về với phương tây thì mộng vỡ. Người ta giận giữ và mỉa mai cay đắng, thậm chí như ông cựu TT Guntis Ulmanis (1993-1999) chửi đổng: Latvia chúng ta chui từ cái lỗ trong quần của tôi ra! (cụ c ứt)

Mong ước độc lập tự do đã lâu và khi nó đến, chẳng ai biết làm gì với độc lập tự do. Thứ đó không ăn được! Giống như câu chuyện kể của ông Pat Buchanan về một cảnh thường thấy trong những bộ phim kinh điển Hollywood: Jack và Joh ngồi trong chiến hào, hút thuốc lào vặt và tám chuyện gẫu. Jack hỏi Joh: Joh à, cậu sẽ làm gì sau tất cả những chuyện này kết thúc?

Sau khi chuyện đó kết thúc, chẳng ai biết làm gì tiếp, cũng chẳng thể bỏ độc lập tự do vào nồi để nó thành món súp. Và thế là ý tưởng đầu tiên ra đời: ăp cắp cái đã. Ăn cắp gia tài của Liên Xô để lại để có cái bỏ vào nồi thành món súp, thành sơn hào hải vị.

Để ăn cắp được, cần cái tên quen thuộc và mỹ miều: “Tư nhân hóa!” Rất nhanh chóng, ý tưởng trộm cắp này phá hoại sạch sẽ hạ tầng công nghiệp Liên Xô để lại, khoét rỗng những nhà máy trình độ hàng đầu thế giới, chúng làm đội ngũ lao động có tay nghề và trưởng thành qua nửa thế kỷ thất nghiệp và bị tống cổ ra vỉa hè. Những kẻ nắm quyền làm cái việc cuối cùng: triệt hạ nốt những người ý thức được chúng đang phá hoại!

Những gì không ăn cắp được, không phá được thì bán rẻ cho các ông chủ nước ngoài. Cũng rất nhanh chóng, đám theo phát xít vốn tá túc bên phương tây, vất vưởng qua ngày bằng bơ thừa sữa cặn quay lại đòi quyền lợi, đòi tài sản. Với bản năng di truyền ghét Nga, chúng quét sạch những gì còn sót lại vốn dính dáng đến Nga.

Có khoảng 300 ngàn tên phát xít như thế, trong đám đó, không ít là tay sai của Anh-Mỹ. Chúng mang tư tưởng bài Nga (Russophobia) thay thế cho ý thức hệ đứng đắn. Thí dụ, kẻ đứng đầu cơ quan tình báo Latvia mang tên Cơ quan bảo vệ hiến pháp Latvia là tướng Janis Kazhotsinsh lại không hề là công dân Latvia, hắn có quốc tịch Anh. Thực sự cơ quan này có quyền lực vô hạn ở Latvia. Nó kiểm soát Quốc hội, Hội đồng an ninh quốc gia, kiểm soát mọi thứ của đất nước “độc lập-tự do” này.

Xem thêm: Câu chuyện Sô Viết - Sự dối trá có hệ thống


Tiếp theo, đám chuyên gia, cố vấn kinh tế, chính trị xã hội từ phương tây kéo đến chỉ bảo và điều khiển những con rối lãnh đạo.

Tưởng như về với EU và NATO giàu có thì Latvia sẽ được giúp đỡ, nhưng không hẳn, cái tổ chức ích kỷ này chẳng giúp được gì ngoài ác mộng. Thứ ác mộng Liên Bang Xô Viết giờ đây còn tồi tệ hơn! Tự nhiên dân chúng xứ “độc lập tự do” Latvia thấy mình trong cái “Xô Viết mới” lạnh lùng, ích kỷ và tồi tệ cả vạn lần.

Giai đoạn 1 hoàn thành. Cái còn lại trên đất nước Latvia là một đống phế thải. Giai đoạn 2 còn đáng sợ hơn: con cừu non trong tay tài phiệt quốc tế!

Cho đến đầu 2000, chưa cần cuộc khủng hoảng kinh tế thế giới bắt đầu năm 2008, Latvia đã nằm trọn trong tay đám tài phiệt tài chính quốc tế. Chúng bắt đầu xẻ thịt con mồi nhỏ cho bữa điểm tâm sáng, mua sạch mọi nhà băng, mọi tiếng xủng soảng của vàng và thiết lập Ngân hàng trung tâm kiểm soát toàn bộ dòng tiền tệ Latvia. Từ chỗ lạm phát bằng 0, đồng lats bắt đầu bị chúng cướp bóc bằng cách phá giá. Ngoại tệ được bơm căng đầy, chúng gõ cửa từng nhà và hỏi: Ồ! anh bạn vẫn chưa vay tiền của chúng tôi ư? Vay vô điều kiện mà, chỉ cần anh bạn có hộ chiếu.

Dân chúng sướng như điên, cuộc sống như thiên đường, sắm xe xịn toàn Lexus hay Porche, mua kim cương và ở biệt thự lắp bệ xí mạ vàng. Say sưa ăn chơi hưởng thụ, làm gì phải lo chứ, GDP của chúng ta đến người Đức cũng phải mơ mà! Một rừng media phương tây chẳng đang ca ngợi trên mây phép màu Latvia, con hổ Latvia sao? Người Nga đang thèm muốn ghen tỵ với chúng ta kìa!

Để có được dòng tiền lưu thông khổng lồ, bất động sản được định giá rất cao (trò này chúng diễn suốt mấy thế kỷ rồi!) tất cả bỏ bê sản xuất kinh doanh tử tế để nhảy vào bất động sản, trong khi đó đồng lats cứ mất giá dần dần và lạm phát vượt xa GDP khiến tăng trưởng thực đã âm từ lâu mà không kẻ nào nhận ra. Lợi nhuận thu được từ bất động sản khiến tất cả mờ mắt, 500% một năm đến buôn ma túy cũng chẳng bằng.

Nền kinh tế thực, tức là khối sản xuất chết rất nhanh chóng vì cái lợi nhuận bất động sản kia giống như bị ngộ sát. Những siêu thị khổng lồ bán hàng phương tây hút sạch tiền mặt, giới công nghiệp và sản xuất nội địa méo mặt đóng cửa vì không bán được hàng và cũng không tiền đầu tư sản xuất. Các khoản nợ ngoại tệ trong nhà băng lớn dần! Cái thòng lọng nô dịch kinh điển ngày càng xiết chặt!

Cho đến 2007, toàn bộ nền kinh tế-tài chính Latvia đã bị băng đảng tài phiệt quốc tế khống chế. “Các nhà bảo trợ" thay mặt EU, WTO, IMF lúc này ra mặt phá hủy nốt khối kinh tế thật Latvia. Sụp đổ bắt đầu, trách ai đây khi chính họ chui đầu vào thòng lọng!

Năm 2008, cuộc khủng hoảng kinh tế thế giới bắt đầu. Dân chúng Latvia vĩnh biệt cuộc sống xa hoa bằng món nợ khổng lồ và bán xứ cày thuê cuốc mướn như câu chuyện kể trên. Giờ họ hiểu thế nào là nền kinh tế tân-tự do, là toàn cầu hóa! Thất nghiệp trên 25%, nợ quốc gia 130% GDP trong khi 75% sức mạnh kinh tế đã bán cho nước ngoài. Con hổ Latvia giờ như con chuột trong rọ.

Có câu chuyện cổ tích đã đến hồi kết, đó là chuyện “Ông lão đánh cá và con cá vàng - Сказка о рыбаке и рыбке”, thơ của Puskin. Phép màu đã hết, cái máng lợn sứt mẻ lại lù lù hiện ra trước mặt.

...

На пороге сидит его старуха,
А пред нею разбитое корыто.

Ngồi trên ngưỡng cửa cũ của mình,
và trước cái máng vỡ của mình.