Hiển thị các bài đăng có nhãn WWII. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn WWII. Hiển thị tất cả bài đăng

26 tháng 2 2015

Sự thật cay đắng: Ai đốt Khatyn?

Хатынь - Khatyn: một làng nhỏ nằm trên lãnh thổ Belarus, cách Minsk khoảng 60 km, là nơi xảy ra vụ phát xít Đức tàn sát (thiêu sống và bắn chết những người chạy ra khỏi đống lửa) dân làng ngày 22/3/1943 gồm 149 người, trong đó có 75 trẻ em, đã bị thiêu sống. Toàn bộ ngôi làng gồm 26 nóc nhà bị cướp phá và đốt sạch. Chỉ có 3 người gồm 1 người lớn và 2 em nhỏ sống sót.

Khu tưởng niệm quốc gia Khatyn được khánh thành vào tháng 6/1969 để tưởng niệm hàng trăm ngôi làng của Belarus bị thiêu hủy và hơn 2,2 triệu người dân Belarus bị quân đội phát xít giết hại trong Chiến tranh thế giới thứ hai.

Nơi ngôi làng năm xưa giờ là một khu tưởng niệm, tôn vinh sự quả cảm của người dân Belarus trong cuộc Chiến tranh vệ quốc vĩ đại. Tại đây có "Nghĩa địa các làng," công trình duy nhất trên thế giới, với 185 ngôi mộ tượng trưng cho các làng không thể khôi phục lại của Belarus, cùng với dân cư bị quân đội phát xít thiêu sống.

Ngoài ra, ở Khu tưởng niệm còn có "Cây đời tượng trưng" ghi danh hơn 430 làng của Belarus bị quân đội phát xít thiêu hủy, nhưng đã được khôi phục sau chiến tranh. "Bức tường tưởng niệm" trong khu này có các tấm bia ghi tên hơn 260 trại tập trung và những địa điểm dân cư của Belarus bị quân đội phát xít giết hại hàng loạt.

Quần thể tượng đài tưởng niệm nạn nhân tấn thảm kịch Khatyn tổng diện tích 50 ha. Bức tượng lấy nguyên mẫu từ ông già (người lớn duy nhất) sống sót.:

Bấm vào ảnh để xem kích cỡ đầy đủ.
Nơi đây, trên mỗi nền nhà xưa là một cột chuông, chiều về gió lay 26 quả chuông những tiếng kêu ai oán.

Trong nhiều năm qua, ở Liên Xô khẳng định trên thực tế thảm kịch ở Khatyn - công việc của Đức quốc xã, và chỉ vào giữa thập niên một chín tám mươi mới biết được sự thật thực sự về sự kiện này. Liên Xô không dám công bố ngay cả trong perestroika ...

Vào mùa thu năm 1986 tại phòng xử án của Quân khu Belarus đông đúc hơn bao giờ hết. Các nhân chứng - chủ yếu là người cao tuổi. Hầu như tất cả họ đều đến từ cùng một khu vực - khu vực Minsk. Mọi người rõ ràng căng thẳng, trầm lắng "thì thầm" và nói rất nhiều về cuộc chiến. Đối thoại ngừng khi cảnh sát bước vào hội trường, trong các bị cáo - một người đàn ông lớn tuổi tên là Vasyura - Phó Giám đốc Nông trường thành công khu vực Kiev. Ông ta bước xuống, mái đầu màu xám cúi gầm, một chút xáo trộn - đi từ từ và luôn luôn giữ trái tim của mình. Từ sự thinh lặng chết người của hội trường đột nhiên ai đó thốt lớn "Geek!". Vasyura không phản ứng, đi đến ghế và ngồi xuống lặng lẽ, ủ rũ đánh giá tình hình. Đây, ông già này, sau nhiều năm, bị buộc tội tổ chức tiêu hủy Khatyn và cư dân của làng.

- Nhìn này Vasyura Gregory Nikititch, Ucraina trừng phạt. Ông tiêu huỷ Hatyn - chỉ cho tôi thấy hình ảnh kích thước lớn, chủ tịch phiên toà, Victor Glazkov nói. - Hãy nhìn vào điều ác, bằng đôi mắt trống rỗng của mình.

Sergey Aleksandrov đã viết một ghi chú mới: Горькая правда: Кто же сжег Хатынь?


22 марта 1943-го года ныне всемирно известная Хатынь была полностью уничтожена карателями. Они же сожгли заживо и 149 жителей деревни. На протяжении долгих лет советская идеология твердила о том, что трагедия в Хатыни - дело рук гитлеровцев, и лишь в середине восьмидесятых стала известна настоящая правда о том событии. Правда, которую в СССР побоялись обнародовать даже во времена перестройки...

Осенью 1986 года в зале суда Белорусского военного округа было как никогда многолюдно. Среди свидетелей - в основном люди преклонного возраста. Практически все они были из одного региона - Минской области. Люди были явно напряжены, тихо «шушукались» и много говорили о войне. Разговоры прекратились, когда сотрудники милиции ввели в зал подсудимого - пожилого человека по фамилии Васюра - заместителя директора успешного совхоза в Киевской области. Он шел, опустив седую голову, немного шаркая ногами - шел медленно и всё время держался за сердце. Из гробовой тишины зала вдруг вырвалось пронзительное «Выродок!». Васюра никак не отреагировал, дошел до своего стула и тихонько сел, исподлобья оценивая обстановку. Именно этому старику, спустя долгие годы, и предъявили обвинение в организации уничтожения Хатыни и её жителей.

- Вот смотрите - Васюра Григорий Никитич, украинский каратель. Это он уничтожил Хатынь - показывает мне фотографию большого размера председатель того судебного заседания Виктор Глазков. - Посмотрите на его злые, пустые глаза. Уже тогда, в 86-ом «хатынское дело» произвело эффект разорвавшейся бомбы, ведь десятки лет сожженная деревня была символом зверств фашистов на территории Беларуси. На самого Васюру в восьмидесятых мы вышли случайно. Незадолго до этого громкого дела военный трибунал рассматривал дело изменника Родины Мелешко, который командовал одной из рот 118 карательного полицейского батальона - того самого, который одну за другой жег белорусские деревни. Именно тогда и всплыла фамилия Васюры.

В кратчайшие сроки сотрудники КГБ доставили пенсионера в Минск. Здесь и стали открываться первые подробности. Сразу же после войны за связь с немцами - как гласило обвинение - Васюра получил двадцать пять лет лагерей. Правда, отсидел только три года, после чего попал под амнистию - хатынский эпизод в то время так и не всплыл. После того, как Хрущёв озвучил доклад о культе личности Сталина, Васюра и вовсе стал чувствовать себя уверенно - утверждал, что его посадили за то, что был в плену. Ему поверили. Всё послевоенное время Васюра спокойно жил и работал в совхозе под Киевом, получал поздравления с днём победы, а на встречах с пионерами даже рассказывал о своём геройском прошлом. Когда же сотрудники органов госбезопасности приехали за «ветераном», Васюра твердил, что это некое недоразумение. Правда, когда в Минске началось предварительное следствие по «хатынскому делу» - пенсионер притих, ведь начали всплывать всё новые и новые факты его злодеяний.


ВСПОМНИТЬ ВСЁ

Позднее следствие установит: в первые дни войны связист Григорий Васюра попал в плен к гитлеровцам, добровольно перешел на их сторону, закончил школу пропагандистов, и уже спустя год работал в полиции оккупированного Киева, где через некоторое время и возглавил карательный батальон. Бойцов батальона, отличившегося особой жестокостью ещё в Бабьем Яру, немецкое командование отправило в Белорусскую республику для борьбы с партизанами.

- Васюра очень искусно защищался, - продолжает Виктор Глазков, - где надо - ссылался на забывчивость, или всё помнил в деталях, но только не Хатынь. Вот, например, он вспоминал, как они жгли другую деревню - Осовы. Васюра рассказывал, как шли к этой деревне, какая была погода, какой мост проходили. Он до деталей помнил, как сгоняли людей в хлев, как пытались его поджечь, но пошел дождь - и так далее, т.е. всё до мельчайших деталей. Что же касается Хатыни, то говорил, что даже названия такого не помнит. Правда, затем, якобы Хатынь вспомнил, но там не был, и это может подтвердить жительница посёлка Плещеницы, где и стоял 118-й батальон, которым он командовал. Мол, именно 22 марта у него был с ней половой контакт. Но и тут он просчитался - мы нашли эту женщину, и она подтвердила, что роман у них действительно был, но в день сожжения Хатыни Васюра к ней не приходил. Затем Васюра говорил, что был в это время в отпуске в Киеве, где зачал с женой дочь. Мы провели экспертизу и вновь выяснили, что он нас обманывает. Так мы постоянно выводили его «на чистую воду».

ЖИВЫЕ СВИДЕТЕЛИ

На судебном заседании 86-го года в качестве свидетелей прошли двадцать шесть карателей. Их привезли в Минск со всего Советского Союза. Каждый из них к тому времени уже отбыл своё наказание за помощь немцам. Их до сих пор помнит журналист «Известий» Михаил Шиманский - единственный представитель печатного издания.

- Каратели, естественно, Васюру узнавали - говорит Михаил Николаевич, - Они рассказывали, как он отдавал команды, какие это были команды, каким оружием пользовался и как добивал раненых. Опознали Васюру и несколько жителей близлежащих деревень. Говорили, что он всегда ходил такой весь вычищенный, выбритый, потянутый, в общем, настоящий эсэсовец. Нужно сказать, что зал вообще постоянно реагировал - люди всё время выкрикивали различные реплики и даже порывались учинить самосуд.

Один за другим показания давали уцелевшие свидетели - не только хатынцы, но и жители других деревень. Кстати, после трагедии в Хатыни в живых осталось шестеро: Иосиф Каминский (именно его скульптура с погибшим сыном на руках сегодня является главным монументом мемориала), Антон Барановский, Александр и Андрей Желобковичи, а также Владимир и Софья Яскевичи. Ещё две девочки из Хатыни - Татьяна Карабан и Софья Климович - спаслись по чистой случайности - ушли в гости в соседние деревни.

- Впоследствии экскурсоводы также никогда не вспоминали, говорит Виктор Глазков, - что житель деревни по фамилии Иотко также не погиб. Полуобгорелый, он с тяжелейшими ожогами шел за карателями, и просил его пристрелить, так как мучаться не было сил. Они лишь улыбались ему в ответ и говорили, мол, зачем на тебя патроны тратить, ты и так через пару дней помрёшь как собака. Так и случилось - он умер через несколько дней.

Эмоциональное напряжение было настолько велико, что на процессе постоянно дежурил врач. Даже спустя десятки лет, свидетели вспоминали ужасающие детали зверств, как будто пережили их вчера.

- Когда каратели вошли в дом, я тихонько сидела в погребе с картофелем, вспоминает на митинге-реквиеме - жительница Хатыни Софья Яскевич, - каратели зашли в дом, увидели, что всё уже разграблено, и не стали никого искать - так я и спаслась.

- А я до сих пор как закрою глаза, - дополняет её уцелевший Виктор Желобкович, - так и вижу: догорающий сарай, обгоревшие трупы своих сверстников и семьи. Люди хоронят близких один раз, а я всю жизнь, как у раскрытой могилы.

ДОЛГОЖДАННОЕ ПРИЗНАНИЕ

Несмотря на неопровержимые свидетельские показания, Васюра продолжал отпираться, даже когда все улики были против него. Саму же трагедию в Хатыни следствие восстановило практически по минутам. Утром 22 марта группа партизан специально повредила линию связи фашистов. Кто были эти партизаны и к какому соединению относились - следствие так и не установило. Посему и в деле они шли как «группа партизан». Народные мстители засели в засаду и ждали тех, кто будет эту связь восстанавливать. Из посёлка Плещеницы на ремонт линии выехал грузовик с немцами, которые, помимо восстановления связи, должны были сопровождать шефа роты полицейского батальона Ханса Вельке. Кстати, Вельке был олимпийским чемпионом 1936-го года по метанию ядра, любимчиком Гитлера. Партизаны расстреляли две машины, Вельке и два бойца погибли на месте, остальные фашисты не пострадали.

После убийства Вельке, тут же по тревоге был поднят немецкий карательный батальон оберфюрера СС Дерливангера, который находился в соседнем посёлке Логойск, и тот самый 118-й карательный, которым и командовал Васюра. Когда батальоны приехали на место происшествия, то тут же начали искать виноватых. В начале расстреляли случайных дровосеков из деревни Козыри - тень подозрения в нападении на немцев сразу пала на них, но затем, по следам на снегу каратели пришли именно в Хатынь.

- Васюра до последнего не признавался, что был в Хатыни, говорит журналист Михаил Шиманский, - но когда понял, что отпираться уже бессмысленно, когда понял, что деваться ему некуда - бросил со злостью: «Да, я и Хатынь вашу жег! И я стоял у сарая и в упор расстреливал тех, кто пытался выжить!»

- Вместе с Васюрой хатынцев расстреливали именно каратели, - дополняет собеседника Виктор Глазков, - они стали вокруг сарая, расставили пулемёты. Кто-то строчил из них, кто-то из автоматов. Нам удалось максимально установить всех действующих лиц, которые уничтожили Хатынь и хатынцев - все они украинцы. Понимаете, здесь уже национальность не так важна, так как у предателей нет национальности и им нет оправдания. Это люди, которые приняли нацистскую идеологию, и которых сегодня мы называем фашистами.

Дело о начальнике штаба 118-го полицейского батальона Григории Васюре разбиралось более полутора месяцев, и заняло почти два десятка томов. Васюру признали виновным по всем пунктам обвинения, и приговорили к высшей мере наказания. В письмах советскому правительству каратель просил заменить её на тюремное заключение, писал, что будет много работать и своим трудом, даже самым тяжким, искупит свою вину. Но приговор оставили без изменения - расстрел.

За годы войны фашисты сожгли более шестисот белорусских деревень. 186 из них так и не восстановили. После окончания суда журналист Михаил Шиманский напишет большую статью о трагедии в Хатыни, где изложит все материалы судебного процесса. В «Известиях» его так и не напечатают, даже несмотря на перестройку - цитата - «по политическим и национальным соображениям». Правда о Хатыни станет известна только после распада СССР.


Thảm họa Khatyn

Trong những ngày này, chắc các bạn cũng có nghe thấy so sánh: Odessa - đó là Khatyn hiện đại. Vậy Khatyn là gì?

Đó là một ngôi làng nhỏ ở Belarus, vùng Minsk. Bạn sẽ không tìm thấy làng đó trên bản đồ đâu. Thời gian đã vĩnh viễn dừng lại đối với làng này ngày 22/3/1943.

Sáng hôm đó, cách làng Khatyn 6km, các du kích đã bắn vào đội hình hành quân của quân đội phát xít, và giết được một sĩ quan Đức. Và thế là sau đó đội quân trừng phạt của phát xít đã tới làng, dồn hết toàn bộ cư dân làng kể cả già trẻ lớn bé vào kho chứa của nông trang. Chỉ có 3 đứa trẻ là trốn được.

Khi toàn bộ dân làng đã ở trong kho, bọn phát xít đã khóa cửa lại, chất rơm xung quanh, tưới xăng lên và đốt. Kho chứa bằng gỗ bốc cháy ngay lập tức. Trẻ em khóc, người lớn cố gắng cứu trẻ em. Dưới sức ép của hàng chục người thì cánh cửa bị đổ. Trong quần áo cháy, người dân hoảng sợ chạy ra Nhưng những kẻ phát xít rất bình tĩnh bắn vào họ từ súng trường và súng máy. Tổng cộng 149 người đã chết, trong đó có 75 trẻ em dưới 16 tuổi. Cả làng bị cướp sạch, và bị đốt cháy sạch.

Chỉ có 2 đứa trẻ trong nhà kho còn sống sót. Cậu bé Viktor Zhelovkovich 7 tuổi được người mẹ đè lên khi bà trúng đạn ngã xuống. Cậu bé bị thương vào ngực nằm dưới xác mẹ cho tới khi bọn phát xít ra khỏi làng. Còn cậu bé Anton Baranovsky 12 tuổi thì bị thương vào chân, ngã xuống, và bọn phát xít tưởng rằng cậu đã chết. Sau đó các cậu bé được cư dân làng lân cận tìm thấy.


Anton Baranovsky


Viktor Zhelovkovich

Người lớn duy nhất sống sót trong thảm họa này là Iosif Kaminsky, thợ rèn của làng, năm đó ông 56 tuổi. Ông cũng bị đốt và bị thương bất tỉnh, chỉ tỉnh lại vào tối muộn, khi bọn phát xít đã rời làng. Giữa những thi thể của dân làng, ông tìm được Adam, con trai mình. Cậu bé bị thương vào bụng, bị bỏng nặng, và trút hơi thở cuối cùng trên tay cha.


Iosif Kaminsky

Giây phút bi thảm này được thể hiện trong bức tượng ở Khatyn -"Người không bị khuất phục"

«Хатынь»— «Непокоренный человек».

Vâng, đó là chính sách đe dọa để dân làng không dám hợp tác với du kích.

Và có lẽ cũng nên nói đôi điều về những kẻ sát nhân. Đó là tiểu đoàn trừng phạt 118 (Schutzmannschafts-Bataillons 118) của quân đội phát xít Đức, thành phần chủ yếu là những kẻ theo chủ nghĩa dân tộc cực đoan Ukraine.


Bạn, Tùng Nguyễn, Phan Viet Hung52 người khác thích điều này

Xem thêm:
http://diendan.nuocnga.net/showthread.php?p=126104

14 tháng 2 2015

Holohoax: Thảm sát người Do Thái

Holocaust là giả mạo, nhưng thảm sát người Do Thái là sự thật không thể chối bỏ.

Điều cần phân biệt là thảm sát theo cách hiểu thông thường và holocaust: Holocaust (tiếng Hy Lạp: holokáutoma: holos - "hoàn toàn" - và kausis - ""thiêu, đốt") là tên gọi cuộc tàn sát chủng tộc đối với 6 triệu người Do Thái và nhiều nhóm thiểu số khác ở Châu Âu và Bắc Phi trong thời gian Thế chiến thứ hai do Phát-xít Đức và các nước cùng phe gây ra…. Và 6 triệu người Do Thái đã bị hành quyết kiểu đốt xác thủ tiêu holocaust trong các trại tập trung.
Nhưng: Không bao giờ có bất cứ bằng chứng vật lý nào về holocaust. Không có xác người, không có phương tiện, không có tài liệu, không có hình ảnh, không có thư tín chặn bắt được.
Hội chữ thập đỏ quốc tế (HCTĐ) được quyền không hạn chế vào các trại tập trung Đức hàng tháng kể cả trại Auschwitz. Họ có người bên trong báo cáo cho họ chi tiết hoạt động tại các trại.
Holocaust là ngành công nghiệp nhiều chục, hàng trăm tỷ đô la, còn các nạn nhân thật, người Do Thái bị thảm sát chủ yếu tập trung ở phía Đông, những người theo Liên Xô và khối XHCN đã không nhận được 1 xu bồi thường nào.
LX và Nga hiện nay, lưu trữ rất nhiều tư liệu, bằng chứng về những vụ binh lính Quốc xã hành xử dã man trong các vụ thảm sát, bắn giết hàng loạt người Do Thái, Ba Lan, Nga, Belarus và các dân tộc khác. Cũng như các dân tộc khác, người Do Thái căm phẫn Đức quốc xã, khi bọn chúng tràn đến, họ tự lập các nhóm du kích chiến đấu chống phát xít. Một số hoàn toàn là tự lập, một số là tổ chức của chính quyền Xô Viết. Hẳn nhiên, tù binh bị bắt, coi như cầm chắc cái chết, nhất là người Do Thái.
Như thường thấy ở các đội quân chiếm đóng, cách nhanh nhất để áp đặt quyền cai trị là khủng bố, giết chóc tàn bạo. Nó làm người ta sợ hãi và tê liệt mọi sức kháng cự. Chống đối, phản kháng, hay 1 tiếng súng, ngay lập tức bị đáp trả bằng giết chóc hàng loạt. Và để đạt được hiệu quả reo rắc sợ hãi, chúng khoa trương giết chóc trên đài báo, tờ rơi truyền đơn, hoặc quay phim chụp ảnh để đổ tội cho Liên Xô. Vô tình, điều đỏ để lại những bằng chứng không thể chối cãi về sau này.

Vụ thảm sát ghetto Mizoch - Volyn năm 1942

Thực hiện là cảnh sát, dân vệ người địa phương thuộc Tổ chức các nhà dân tộc Ucraina (OUN)-Quân đội kháng chiến Ucraina (UPA. Tổng cộng có 700 người DT bị bắn chết cả loạt, chủ yếu là phụ nữ và trẻ em chỉ vì họ phản đối và nổi loạn trong trại. Tất cả đều bị lột trần truồng để tìm của nả (vàng bạc cất giấu), một số bị hãm hiếp trước khi bắn. Trong ảnh, 2 tên vệ binh cầm súng bắn nốt những người bị thương đang còn động đậy cho chết hẳn.

Một vụ thảm sát khác gọi là vụ Dốc Kiev, xảy ra ngay ngoại ô Kiev hiện nay, thủ phạm vẫn là 1, bọn OUN-UPA. Bà mẹ Do Thái đang ôm con trước giây phút cuối cùng. Tên sĩ quan trong ảnh đang cầm súng sắp sửa nhả đạn. Thậm chí người ta biết rõ tên hắn, bởi bức ảnh này được tìm thấy trong người hắn, để cùng giấy tờ trong ví và ảnh gia đình. Hắn là người Ucraina theo phát xít, không phải người Đức.

Hai bức ảnh này được trưng bày trong bảo tàng Holocaust ở Paris. Có thật là holocaust hay thảm sát?

Stepan Bandera là ai?

“Anh hùng dân tộc Ucraina” Bandera và Shukhevych của phe phái phát xít Ucraina - Hai trong số các thủ lĩnh khủng bố phát xít “đấu tranh vì độc lập tự do” cho Ukraina và đang được chính quyền Kiev dựng dậy hiện nay. http://kygia.net/stepan-bandera-la-ai/

Có rất nhiều tư liệu nói về 2 kẻ này, thí dụ:http://statehistory.ru/618/Geroy-Ukrainy-Bandera-i-prestupleniya-OUN-UPA/Đu năm 2015, trên Facebook, Tổng thống Czech Milos Zeman đã đáp trả chỉ trích của nhóm thân Ukraina nhân ý kiến về Stepan Bandera. Chính trị gia Zeman tỏ ra nghi ngờ, liệu các nhà sử học có biết Bandera thực sự là ai hay chăng?. "Tôi đã nhận được thư của quí vị, trong đó các vị lên tiếng bảo vệ Stepan Bandera ... Vậy quí vị có biết những lời lẽ sau của Bandera: “Ta sẽ giết hết từng tên Ba Lan từ 16 đến 60 tuổi”? Nếu các vị chưa nghe thấy những lời này của Bandera thì các vị chẳng phải là nhà nghiên cứu Ukraina thực thụ. Còn nếu các vị biết về tuyên bố đó của Bandera, thì các vị có tán đồng với y hay không? Nếu đồng ý, thì chúng tôi với các vị chẳng còn gì để tranh luận nữa”, - Tổng thống Milos Zeman viết.
Ông Zeman cũng tuyên bố, Bandera đã lên kế hoạch tạo lập ở Ukraina một nhà nước phát-xít tay sai. Trước đó, Tổng thống CH Czech Milos Zeman từng lên án cuộc diễu hành rước đuốc của các phần tử dân tộc chủ nghĩa tại Kiev nhân dịp kỷ niệm 106 năm ngày sinh vinh danh thủ lĩnh Tổ chức dân tộc Ukraina - Stepan Bandera. Tổng thống Zeman đã so sánh cuộc rước đuốc Kiev với cuộc tuần hành của bọn Quốc xã thời nước Đức Hitler và lưu ý rằng "đang diễn ra cái gì đó xấu xa với đất nước Ukraina”.Bandera là thủ lĩnh Tổ chức Dân tộc Ukraina – một đảng phái gọi tắt là OUN (Organization of the Ukrainian Nationalists - Tổ chức các nhà dân tộc Ucraina) và -Quân đội kháng chiến Ucraina thuộc OUN gọi tắt là UPA (Ukraina Powstansza Army - -Quân đội kháng chiến Ucraina).
OUN-UPA là tổ chức khủng bố phát xít, chi nhánh của quân đoàn SS khét tiếng ở Ukraina. Chúng xua đuổi, trục xuất, khủng bố, tàn sát tất cả các dân tộc khác sống trên mảnh đất Ukraina trong thời kỳ WW-II: người Nga, người Ba Lan, Belarus, Digan và Do Thái, kể cả người Ukrana không chịu theo chúng.OUN được thành lập khoảng năm 1917 và UPA khoảng năm 1942-1943 trong thời kỳ phát xít Đức chiếm đóng Ukraina. Năm 1939, khi Hồng Quân tiến vào tây Ukraina thuộc lãnh thổ Đức chiếm đóng, OUN bắt đầu chiến đấu chống Hồng Quân với sự giúp đỡ của chính quyền và quân đội Đức. Còn UPA ngay khi thành lập trên lãnh thổ Đức chiếm đóng đã bắt đầu “dọn cỏ” người Ba Lan, Nga, Belarus, Digan và Do Thái. Đặc biệt là người Ba Lan ở tây Volhynia, Holmshchina và đông Galicia.
http://www.pravda.ru/world/former-ussr/ukraine/15-10-2008/287548-ukraine-0
Có vô số bằng chứng về tội ác tàn sát và diệt chủng của bọn phát xít này đã được ghi chép và trưng bày, ví dụ Thảm sát Volyn

Theo thống kê, có khoảng 100 nghìn nạn nhân Ba Lan đã bị tàn sát, trong đó phần lớn là phụ nữ và trẻ em. Thí dụ 1 ấn phẩm của Ba Lan mang tên “Na Rubieїy” công bố năm 1999, mô tả 135 biện pháp tra tấn nhục hình mà bọn chúng sử dụng đối với người Ba Lan, kể cả trẻ em.
Đây là 1 số:
001. Đóng đinh to và dài vào hộp sọ.
002. Lột tóc và da đầu.
003. Đập vỡ hộp sọ
005. Khắc hình đại bàng vào trán
006. Đâm lưỡi lê vào thái dương.
012. Xuyên thủng bụng trẻ em bằng cọc.
016. Cắt cổ họng.
022. Khâu mồm các nạn nhân khi vận chuyển.
023. Cắt cổ bằng dao hoặc liềm.
024. Chặt tay bằng rìu.
039. Cắt vú phụ nữ.
040. Cắt ngực phụ nữ xát muối.
041. Cắt bộ phận sinh dục đàn ông.
Có quá nhiều hình ảnh ghê rợn là bằng chứng tội ác của bọn phát xít OUN-UPA, ở đây chỉ nêu 1 hình ảnh tiêu biểu từ nghiên cứu của tác giả Ba Lan Aleksander Korman – trẻ em Ba Lan bị treo lên cây bằng dây thép gai ở làng gần Tarnopol-Ukraina. Bên trên của tấm hình này thậm chí bọn phát xít Ukraina treo tấm biển đề dòng chữ: “Con đường đến độc lập Ukraina”;
http://mirvkartinkah.ru/vtoray-mirovaya-vojna-xolokost-nacistskie-lagerya-smerti-osvencim-buxenvald-aushvic-daxau.html
http://www.litmir.net/br/?b=131566&p=21
http://direct.kr-eho.info/index.php?...ticle&sid=9833

Rất ngạc nhiên khi Bandera lại là người Do Thái, cũng như nhiều đồ tể Do Thái khác đã thảm sát chính đồng tộc mình.

09 tháng 5 2014

Hồ sơ WWII : Thiên tài hay kẻ bịp bợm

Auchinleck, Richard O’Connor, Benard Montgomery là những viên tướng của quân đội Anh đã đi vào lịch sử trong trận chiến sa mạc những năm 1940 -1943.Trong số những tài liệu viết về giai đoạn này, cuốn “Những viên tướng sa mạc” của tác giả Correlli Barnett đã gây ra nhiều tranh cãi khi đề cập đến vai trò của trung tướng Benard Montgomery trong chiến thắng của trận Alamein thứ hai. Tướng Montgomery đã chỉ huy quân đồng minh, cụ thể là quân Anh, giành chiến thắng trong trận chiến này, song tác giả Barnett lại cho rằng, tướng Montgomery chỉ là một người khoa trương, đã giành lấy công lao của người khác và che giấu sự yếu kém của mình trong việc chỉ huy sai, thiếu niềm tin.
Tướng O’Connor – Người không gặp thời
Năm 1942, khi quân đồng minh, dưới sự chỉ huy của tướng Claude Auchinleck (21/6/1884 – 23/3/1981), đang giành được những lợi thế trên chiến trường thì có sự thay đổi ở cấp chỉ huy. Tướng Montgomery trở thành người lãnh đạo mới của quân đồng minh và đã chỉ huy quân đồng minh giành chiến thắng trong trận Alamein thứ hai (23/10 – 3/11/1942). Tuy nhiên, theo tác giả Barnett, tướng Montgomery cần phải chia sẻ thành công này với những người tiền nhiệm. Trận Alamein cũng bị đánh giá là một trận chiến đầy tốn kém, không cần thiết và thiếu sự phối hợp hiệu quả.
O'Connor Tướng Richard O’Connor.
Trận chiến sa mạc mở màn với đợt tấn công vào Ai Cập của quân đội Italia từ ngày 13 – 18/9/1940. Bất chấp việc có được lợi thế về mặt quân số, quân đội của tướng Rodolfo Graziani (11/8/1882 – 11/1/1955), một trong những chỉ huy của trùm phát xít Benito Mussolini làm nhiệm vụ tại những chiến trường thuộc địa của Italia tại Libi và Êthiôpia trước và trong Thế Chiến II, chỉ tiến được một đoạn ngắn sau khi vượt qua biên giới Libi. Sau đó, cánh quân này đã đóng dọc từ thị trấn Sidi Barrani đến khu vực sa mạc.
Benard Montgomery Tướng Benard Montgomery theo dõi đơn vị xe tăng quân Anh triển khai trên chiến trường Bắc Phi.
Trước tình thế này, tướng Archibald Wavell, Tổng chỉ huy mặt trận trung tâm và phía đông của Anh, sắp đặt và triển khai lại các lực lượng nhằm đối chọi với hai mũi giáp công của quân Italia, một từ phía Libi của Graziani, một từ phía Ethiôpia. Theo đánh giá của tác giả Barnett, tướng Wavell là “một trong những chiến binh vĩ đại nhất trong lịch sử quân đội Anh và là một trong những nhân vật kiệt xuất trong Thế Chiến II”.
Chỉ huy trên chiến trường của Wavell cùng với lực lượng sa mạc miền Đông là thiếu tướng Richard O’Connor, người được đánh giá là “một người đàn ông có ngoại hình nhỏ bé và luôn giữ thái độ nhã nhặn”. Dưới sự chỉ huy của O’Connor, tình thế trên chiến trường đã có những xoay chuyển. Điều này được thể hiện rõ trong khoảng thời gian 10 tuần, từ 9/12/1940 đến 9/2/1941. Lực lượng của O’Connor’, gồm 31.000 quân, 275 xe tăng và 120 khẩu pháo, với sự yểm trợ của Không quân và Hải quân Hoàng gia, đã đột phá được tuyến phòng thủ của quân Italia ở Sidi Barrani.
Tobruk Quân đồng minh chiến đấu tại thị trấn Tobruk.
Trước sức tấn công mãnh liệt của quân Anh, vốn giành được ưu thế nhờ sức mạnh của những chiếc xe tăng Matilda, quân Italia đã bị đẩy ra khỏi Ai Cập vào giữa tháng 12. Dưới sự chỉ huy của tướng Wavell, quân của O’Connor đã bao vây và chiếm được thị trấn duyên hải Bardia. Tiếp đó, quân Anh đã giành chiến thắng trong những trận chiến ở Tobruk và Beda Fomm. Như vậy là chỉ trong hai tháng, đoàn quân do Wavell và O’Connor chỉ huy đã tiến được 800 dặm, tương đương 1.300 km, tiêu diệt được 10 sư đoàn của Italia, bắt giữ được 130.000 tù binh, 1.290 khẩu súng và 400 xe tăng. Chỉ với 30.000 quân song dưới sự chỉ huy của tướng O’Connor, thế trận phòng ngự của quân Italia đã bị đột phá. Theo thống kê, quân của O’Connor mất 476 người, 1.255 người bị thương và 43 người mất tích.
Nhận xét về trận chiến này, tác giả Barnett viết: “Đây là một chiến dịch mang tầm vóc hiện đại. Bắt đầu bằng cách dàn xếp các đơn vị quân, tiếp đó là việc tăng cường sức tấn công sau khi cải thiện được nguồn cung. Trận chiến kết thúc bằng một chiến lược táo bạo. Đó là một trận chiến không khoan nhượng”.
Tướng O’Connor từng khẳng định với cấp trên rằng ông có thể đánh thẳng tới Tripôli và chấm dứt cuộc chiến ở Bắc Phi. Trên thực tế, điều này đã có thể xảy ra. Trong chiến tranh, thời khắc tiến hành tấn công phụ thuộc vào sự mệt mỏi về tinh thần và kiệt quệ về thể xác của đối phương. Đó là thời điểm bên thua thường lui về cố thủ. Tuy nhiên, bên muốn tiến công cũng gặp những vấn đề về hậu cần, như nguồn cung cấp nước, nhiên liệu, đạn dược và quân tiếp ứng cho tiền tuyến. Vào đầu tháng 2/1941, tất cả lực lượng của quân Trục tại Bắc Phi đã bị tiêu diệt và những tàn quân không còn ý chí chiến đấu. Song điều ảnh hưởng tới mong muốn tiến thẳng tới Tripôli của tướng O’Connor chính là quyết định của Thủ tướng Anh Winston Churchill, người đã điều bớt quân sang tăng cường cho chiến trận ở Hy Lạp. Nhờ vậy, quân Trục đã có thời gian để chỉnh đốn lại hàng ngũ.
Rommel – “Ác mộng” của quân Đồng minh
Ngày 24/3/1941, “cơn ác mộng” của quân Đồng minh đã xuất hiện. Tướng Erwin Rommel (1891-1944) khét tiếng đã được cử đến Libi vào đầu năm 1941 cùng với sư đoàn Tia chớp số 5, sau trở thành Sư đoàn Thiết giáp số 21, có nhiệm vụ hỗ trợ quân Italia đang sa sút tinh thần vì những thiệt hại do quân Đồng minh gây ra trong chiến dịch do tướng O’Connor chỉ huy. Được đánh giá một là trong những viên tướng có tài thao lược nhất của phát xít Đức trong Thế chiến thứ II, Rommel, người còn có biệt danh là “Cáo sa mạc”, đã quyết định tiến hành phản công. Với sức mạnh của Sư đoàn thiết giáp 21, quân Đức đã giáng những đòn sấm sét đầy bất ngờ vào quân của tướng O’Connor. Tình thế bất ngờ đảo chiều khi sư đoàn này vượt qua khu vực núi rừng Jebel Akhdar để tiến tới thành phố chiến lược Tobruk vào ngày 10/4. Trước sức tấn công mạnh mẽ của quân Đức và Italia, tướng O’Connor đã đi lạc vào khu vực kiểm soát của quân địch và bị bắt giữ.
Claude Auchinleck Tướng Claude Auchinleck.
Tuy vậy, đà tiến công của đội quân do Rommel chỉ huy cuối cùng cũng bị chặn lại ở Sollum vào ngày 14/4, nhưng những gì xảy ra đã thay đổi thế trận trên chiến trường. Tất cả thành quả mà đội quân của O’Connor giành được trong phút chốc đã tan biến.
Thất bại của quân Anh đã gia tăng sức ép lên tướng Wavell, buộc ông phải chuẩn bị phương án cho một cuộc phản công quân Đức ở thành phố cảng Tobruk, phía đông bờ Địa Trung Hải của Libi. Thất bại dự đoán được của tướng Wavell đã được dùng làm cơ hội để tướng Claude Auchinleck loại ông khỏi chiến trường. Đây cũng được coi là một cách nhằm tháo gỡ những sức ép từ chính trường. Nhận định về quyết định này, tác giả Barnett cho rằng đó là một sai lầm tai hại. Ông viết: “Không có lý do nào được đưa ra nhằm giảm nhẹ trách nhiệm cho Wavell. Quyết định thay thế Wavell được coi như vật hiến tế che đậy cho những sai lầm của cá nhân Thủ tướng Churchill”.
Gazala Xe tăng Đức tại chiến trường Gazala.
Sau đó, tướng Auchinleck lần đầu bổ nhiệm tướng Alan Cunningham (1/5/1887-30/1/1983) tới làm chỉ huy tại tập đoàn quân số 8 vừa mới thành lập. Trước đó, Cunningham từng thể hiện khá tốt vai trò trong chiến dịch Đông Phi, vì vậy tên tuổi của nhà chỉ huy này được biết đến nhiều hơn O’Connor của chiến dịch Hè năm 1941. Tuy nhiên, quy mô cuộc chiến ở sa mạc miền Đông, sự chuyên nghiệp của quân đoàn Phi châu, những thiết bị hiện đại của Đức và khả năng chỉ huy tài tình của tướng Rommel đã làm cho tướng Cunningham không thể hiện được gì nhiều kể từ sau khi được bổ nhiệm. Căng thẳng, mệt mỏi và mất bình tĩnh, tướng Cunningham đã vội vàng dồn lực cho cuộc tấn công “Crusader” trong nỗ lực lần thứ hai quân Anh tìm cách giành lại thành phố cảng Tobruk. Tuy nhiên, những thất bại trong các cuộc giao tranh với quân của Rommel đã làm cho tướng Cunningham mất chức, buộc tướng Auchinleck phải lên nắm quyền chỉ huy. Nhờ vậy, quân Anh đã kịp giành lại thế trận trước sức áp đảo của quân Đức.
Erwin Rommel 2 Tướng Erwin Rommel cùng các chỉ huy của quân Đức và Italia.
Nhờ những thay đổi ở cấp chỉ huy, quân Đồng minh giành lại lợi thế. Bất chấp những thiệt hại nặng nề, tập đoàn quân số 8 đã đẩy lùi quân Trục về thành phố duyên hải El Agheila. Sau đó, tướng Auchinleck bổ nhiệm tướng Neil Ritchie (29/7/1897-11/12/1983) làm chỉ huy tập đoàn quân số 8. Tuy nhiên, đây lại là một quyết định không mang lại thành công của tướng Auchinleck. Trong bối cảnh mặt trận ở thành phố Agedabia, phía đông bán đảo Cyrenaica, dần ổn định, Rommel quyết định tổ chức phản công, chọc thủng tuyến phòng ngự của quân Anh vào ngày 22/1/1942 và buộc tập đoàn quân số 8 phải lùi về Gazala vào ngày 4/2/1942. Cũng tại đây, bốn tháng sau đó, chiến trận trở nên bế tắc khi hai bên tranh thủ thời gian để chỉnh đốn lại quân ngũ và vũ khí chờ cơ hội tấn công.
Một trận chiến quyết liệt khác đã diễn ra khi tướng Rommel tấn công những vị trí của quân Anh ở Gazala trong giai đoạn từ 28/5 – 13/6/1942. Lần này, quân Anh đã phải rút lui. Một lần nữa, Auchinleck đã phải nắm quyền trực tiếp rồi chỉ huy một trận đánh nhằm trì hoãn đà tiến của đối phương ở thị trấn Mersa Matruh vào ngày 28/9 trước khi buộc phải lùi về Alamein-Alam Halfa. Tuy vậy, Tobruk đã thất thủ khi quân Anh giương cờ trắng vào ngày 21/6/1942.
Alamein – Nơi Auchinleck để lại dấu ấn
Tình hình của quân Anh tại chiến trường sa mạc đã gây ra nhiều trở ngại cho phe Đồng minh. Thị trấn El-Alamein chính là phòng tuyến cuối cùng trước khi quân Trục có thể tiến đến Alexandria, Cairo và kênh đào Suez. Lúc đó, Rommel đang âm mưu tiến hành một cuộc tấn công chiến lược mang tính quyết định. Vì vậy, viên chỉ huy này đã tính dùng những binh sĩ có kinh nghiệm chiến đấu trên sa mạc để tiến hành một cuộc tấn công bất ngờ nhằm vào đoàn quân mà ông cho rằng đang mất tinh thần chiến đấu.
Tuy vậy, với địa hình hiểm trở, cụ thể nhất là vùng hoang mạc Quattara Depression, nơi được đánh giá là cứ điểm chiến lược của thị trấn Alamein và là nơi những phương tiện cơ giới cỡ lớn khó có thể băng qua, quân Anh đã tập trung phòng thủ ở phòng tuyến này. Từ đây, một loạt thị trấn như Miteiriya, Ruweisat và Alam Halfa đã trở thành những cứ điểm “vệ tinh” cho Alamein. Một tuyến phòng ngự kéo từ tây sang đông đã được quân Anh lập ra nhằm bảo vệ trận tuyến cũng như chờ cơ hội tiến hành phản công. Tướng Auchinleck, với sự hỗ trợ của Thiếu tướng Eric “Chinhk” Dorman-Smith, đã nhận thấy điểm đặc biệt ở Alamein, nơi Rommel đã phải dừng bước sau chiến thắng của quân Anh tại trận chiến đầu tiên tại Alamein trong giai đoạn 1-27/7/1942.
Một lần nữa, chiến trận lại trở nên căng thẳng song lần này, tất cả đã nằm trong sự toan tính của quân Anh. Theo đó, Thiếu tướng Dorman-Smoth đã thấy được tầm quan trọng trong việc phải chọc thủng thế trận của quân Italia, buộc tướng Rommel dùng đến những đơn vị tinh nhuệ của quân Đức nhằm hạn chế khoảng trống và tính toán về phương thức phản công. Vào thời điểm này, tướng Rommel không còn nghi ngờ gì về tài chỉ huy của đối phương. Trong bức thư gửi về cho vợ, tác giả Barnett đã viết: “Quân Anh sử dụng chủ yếu là bộ binh để tấn công lần lượt vào các vị trí của quân đội Italia và sau đó, quân Đức quá yếu để có thể tự duy trì thế trận”.
Như vậy, tướng Auchinleck đã chặn đứng được đà tiến của quân đối phương ngay trước cửa ngõ tiến vào Ai Cập. Sau đó, ông đã tính tới việc tăng cường lại sức mạnh để chuẩn bị cho một đợn tấn công. Tướng Dorman-Smith đã viết một báo cáo có tiêu đề “Đánh giá về tình thế ở chiến trường sa mạc phía đông” vào ngày 27/7/1942, trong đó kết luận rằng quân Anh không còn bị đe dọa, song quân đối phương vào thời điểm hiện tại còn quá mạnh để có thể phản công. Vì vậy, kế hoạch dài hạn chỉ ra rằng cần “huấn luyện những sư đoàn mới để tiến hành phản công, có thể là bắt đầu vào cuối tháng 9″.
Tuy nhiên, vào ngày 13/9/1942, trong chuyến thăm cá nhân của Thủ tướng Anh tới chiến trường sa mạc phía đông, tướng Auchinleck đã bị cho thôi chức. Quyết định này được cho là không phải do tình hình trên chiến trường mà là do một cuộc khủng hoảng chính trị liên quan đến Thủ tướng. Năm 1942, quân Anh hứng chịu ba thất bại lớn trên mặt đất. Đó là tại chiến trường Xinhgapo, Miến Điện và Tobruk.
Tại chiến trường Xinhgapo, quân Anh đã thúc thủ sau khi tướng Anh Arthur Percival đầu hàng quân Nhật do tướng Tomoyuki Yamashita chỉ huy. Khoảng 80.000 quân Anh và các nước đồng minh đã trở thành tù binh sau trận chiến, chưa kể 50.000 tù binh khác bị quân Nhật bắt trong trận chiến Malaixia. Với Thủ tướng Winston Churchill, đây là một “thảm họa tồi tệ nhất” và là “cuộc đầu hàng lớn nhất” trong lịch sử nước Anh. Vì vậy, khi 35.000 quân Anh đầu hàng tại Tobruk, đó là lần “bẽ mặt” thứ hai chỉ trong một thời gian ngắn đối với Thủ tướng Churchill. Chưa kể, khi nhận được tin báo từ chiến trường Bắc Phi về, nhà lãnh đạo của Anh đang ở Mỹ để hội đàm về tình hình chiến sự trên thế giới với Tổng thống Roosevelt. Những thất bại nặng nề này đã buộc Thủ tướng Churchill phải đối mặt với cuộc bỏ phiếu tín nhiệm tại Quốc hội. Ngoài ra, năm đó cũng là một năm mất mát của quân Anh khi quân Nhật đã đánh đắm tàu chiến Prince of Wales và chiếc Repulse, chiến dịch tàu ngầm U-boat của Đức đã gây ra nhiều hoang mang cho phía Anh, trong khi những đợt không kích của quân Đức trong chiến dịch “Baedeker Raids” đã gây ra nhiều thương vong cũng như phá nát các di tích cổ tại nhiều thành phố của Anh trong giai đoạn từ tháng 4 tới tháng 6.
Những sức ép từ chính trường trong nước, buộc Thủ tướng Churchill ra quyết định thay tướng Auchinleck bằng tướng Harold Alexander, còn Trung tướng Benard Montgomery đã trở thành chỉ huy của tập đoàn quân số 8. Sau đó, Thủ tướng Churchill đã vượt qua cuộc bỏ phiếu tín nhiệm, với 475 phiếu ủng hộ so với 25 phiếu chống. Đây cũng là thời điểm nhà lãnh đạo của Anh tính đến phương án gỡ lại thể diện. Ông yêu cầu giới tướng lĩnh ở mặt trận Bắc Phi phải đảm bảo rằng thị trấn chiến lược Tobruk sẽ không thất thủ. Song nhìn vào tương quan lực lượng hai bên, Thủ tướng Churchill cũng nhận thấy tài chỉ huy của tướng Rommel và sức mạnh của các loại vũ khí mà quân Đức sử dụng trên chiến trường là những vật cản lớn cho đà tiến công của quân Đồng minh. Trong phiên trả lời chất vấn trước Quốc hội ngày 27/7/1942, Thủ tướng Anh thừa nhận rằng chỉ huy quân đoàn Phi châu của Đức là một “nhân vật khó dò và có tài điều binh khiển tướng”.
Montgomery – “Kẻ bịp bợm” xuất sắc nhất?
Dĩ nhiên, những thất bại cũng giúp người Anh có cơ hội nhìn ra vấn đề. Churchill nhìn vào số lượng và chất lượng của vũ khí mà quân Anh sử dụng. Lý do đơn giản là trước khi những mẫu xe tăng Grant rồi Sherrman của Mỹ được sử dụng, Anh thiếu những mẫu xe tăng có thể đọ được với vũ khí chủ lực của quân Đức, những xe tăng Panzer Mark III và IV.
So với một đội quân sở hữu những chiếc xe tăng có hỏa lực mạnh, các đơn vị quân có khả năng chiến đấu cơ động và ứng biến nhanh với điều kiện thực tế, quân Anh lộ rõ sự yếu thế. Chưa kể, quân Anh thiếu sự phối hợp đồng bộ giữa lực lượng bộ binh và các đơn vị tăng thiết giáp. Theo tác giả Barnett, tướng Auchinleck đã nhận ra vấn đề của quân Anh và cố gắng giải quyết những chênh lệch giữa vũ khí của quân Anh với đối thủ. Ông viết: “Quân đội phải duy trì tính cơ động. Các đơn vị phải gắn kết và hỗ trợ nhau hơn nữa. Auchinleck cho rằng số quân Anh đang đóng ở sa mạc cần phải tập trung vào tính cơ động trong mỗi trận chiến, trong khi giới chỉ huy cần tăng cường khả năng phán đoán và lanh lẹ trong việc đưa ra những quyết định”.
Benard Montgomery 2 Tướng Benard Montgomery.
Những thay đổi trong cách tiếp cận của tướng Auchinleck đã giúp cho tướng Montgomery thừa hưởng được một đội quân thay đổi theo phong cách hiện đại. Và với sức ép từ chính trường trong nước, giới lãnh đạo Anh yêu cầu tướng Montgomery tiến hành một cuộc tấn công nhưng nhân vật này đã từ chối. Khác với lần Auchinleck để mất Tobruk và bị cho thôi chức, Montogomery đã đấu tranh đến cùng để bảo vệ quyết định không vội xua quân tấn công. Đây được đánh giá là dấu ấn đầu tiên của tướng Montgomery khi nắm quyền chỉ huy tập đoàn quân số 8.
Trong cuốn “Memoirs”, tướng Montgomery từng viết: “Tôi quyết định tập trung sức mạnh để giữ Alam Halfa. Nếu giữ được vị trí này, quân của Rommel sẽ không thể vượt qua được quân đội của tôi để tiến về Cairô. Nếu cố tấn công vào vị trí này, Rommel sẽ tự chuốc lấy thất bại”. Thực tế là vậy nhưng trước khi tướng Montgomery cân nhắc đến cứ điểm chiến lược này, tướng Auchinleck và tướng Dorman-Smith cũng từng nhìn ra tầm quan trọng của Alam Halfa và xây dựng một thế trận phòng thủ khá chắn chắn ở nơi đây.
Alamein. Quân Đức đầu hàng trong trận Alamein thứ 2.
“Sau đó, tôi quyết định rằng cánh quân phía nam cần phải cơ động hơn, do vậy sư đoàn thiết giáp số 7 sẽ giữ tiền tuyến và khi đối thủ tấn công, sư đoàn này có nhiệm vụ quấy phá từ phía đông sang phía nam”. Tưởng như đây là một quyết định được Montgomery tự mình nêu ra, song trong cuốn “Appreciation”, Dorman-Smith từng nói: “Tập đoàn quân số 8 có thể đối diện với kẻ địch ở cánh phía nam. Do vậy, chúng ta cần tổ chức một cánh quân có khả năng cơ động, được huấn luyện kỹ để phục vụ công tác phòng thủ, chờ cơ hội phản công”.
Trận chiến Alam Halfa, bắt đầu từ ngày 31/8 đến 3/9/1942, đã diễn ra theo đúng kế hoạch (của tướng Auchinleck). Tướng Rommel đã chỉ huy quân đội tấn công nhằm giành lợi thế trước quân Anh với số lượng thiết giáp được huy động nhằm đánh vào khu vực giữa hoang mạc Quattara Depression và thị trấn Alam Halfa. Tuy nhiên, nỗ lực này của Rommel đã không thành trước tuyến phòng ngự chắc chắn của quân Anh, nhờ những đơn vị quân được bố trí hợp lý và các sư đoàn thiết giáp cơ động. Sau trận chiến Alam Halfa, Thủ tướng Churchill muốn quân Anh tận dụng thời điểm để tiến công phe Trục trước khi quân Mỹ can thiệp. Tuy nhiên, tướng Montgomery vẫn giữ nguyên quan điểm của ông khi muốn mọi thứ phải đảm bảo trước khi tổ chức tấn công. Do vậy, cuộc tấn công đã bị lùi tới cuối tháng 10/1942, thời điểm Tập đoàn quân số 8 đã có được ưu thế về quân số và vũ khí.
Trước khi bước vào trận chiến El-Alamein thứ hai, quân của tướng Montgomery có 220.000 người so với 100.000 quân của tướng Rommel. Quân Anh cũng có 1.100 xe tăng, trong đó có 270 chiếc xe tăng Sherman mới và 219 chiếc xe tăng Grant. Ngoài ra, Tập đoàn quân số 8 còn có 1.000 khẩu súng cỡ vừa, 1.400 khẩu súng chống tăng. Anh cũng nhanh chóng thành lập đơn vị Không quân Sa mạc để giúp quân đội giành ưu thế trên chiến trường. Trận chiến đã kéo dài trong 13 ngày với phần thắng nghiêng về quân Anh. Tuy vậy, những sai sót từ giới chỉ huy của quân Anh được coi là một phần nguyên nhân trong việc để tướng Rommel trốn thoát khi trận chiến kết thúc.
Trong cuốn sách tái bản “Những vị tướng sa mạc”, tác giả Barnett một lần nữa lặp lại và nhấn mạnh vào những gì mà ông từng kết luận trước đó. Ông buộc tội Montgomery đã bóp méo những kế hoạch của các viên tướng tiền nhiệm, giành hết công cho mình trong việc đưa ra kế hoạch ở trận Alam Halfa, chỉ huy không hợp lý trận Alamein và không tuân theo những gì đã nêu ra trong kế hoạch của mình, gây ra thất bại ban đầu ở Alamein bằng việc điều bộ binh và thiết giáp đi qua những khu vực nhỏ hẹp chứa đầy mìn, thất bại trong việc giăng bẫy bắt Rommel ở thị trấn El-Alamein sau khi quân Anh giành lợi thế, chậm chạp và thận trọng không cần thiết khi chỉ huy quân tiến tới Tripôli.
Tác giả Barnett cho rằng, trong trận chiến sa mạc, quân Anh đã được chỉ huy bởi nhiều viên tướng, từ Wavell tới O’Connor, Auchinleck và Dorman-Smith. Tuy nhiên, việc chỉ có tướng Montgomery được nhắc đến như người đã giúp quân Anh giành chiến thắng trong cuộc chiến sa mạc, vốn “che lấp” công lao của những người khác, là một sự bóp méo trắng trợn sự thật và chính Montgomery phải chịu trách nhiệm chính cho sự bóp méo này.


09 tháng 5 2013

Những huyền thoại trong WW2

Huyền thoại: Lệnh số 227 của Ủy ban Nội vụ, hay được gọi là "Không lùi 1 bước", cho phép xử tử lính và sĩ quan LX mà không xét xử vì rút lui.
Sự thật: Nhiều người đã nghe về lệnh đó, nhưng chưa từng đọc nó. Văn bản của lệnh thật ra viết rằng rút lui khi không được phép có thể bị tước quân tịch và ra tòa án binh. Ra tòa án binh vì bất tuân lệnh là chuyện hằng ngày ở quân đội các nước. Riêng câu "Những kẻ hoảng loạn và hèn nhát phải bị xử tử" trong vẵn bản đó, tuy nhiên, đã cho phép 1 cách giải thích thêm phần tiêu cực. Ngoài ra lệnh 227 cũng nhiều lúc bị nhầm lẫn với lệnh 270 cho phép xử tử bất kỳ chỉ huy hoặc công nhân chính trị nào tự ý xé bỏ quân hàm và chạy về hậu phương, hay đầu hàng kẻ thù.
http://www.vnmilitaryhistory.net/index.php?topic=20170.55





Huyền thoại: Súng LX kém chính xác, hệ thống quang học để ngắm kém đến nỗi chỉ có thể bắn được mục tiệu cách đó vài trăm mét
Sự thật: súng LX không hề thiếu độ chính xác cơ học, và thỉnh thoảng còn chính xác hơn cả súng Đức. Còn về hệ thống quang học, Người Mỹ đã khen sau khi thử nghiệm ở khu Aberdeen: Kết luận: hệ thống ngắm là tốt nhất thế giới, không thể so sánh được trước tất cả những hệ thống được biết trên thế giới, thậm chí SX tại mỹ"
http://tankarchives.blogspot.ca/2013/02/accuracy.html
http://tankarchives.blogspot.ca/2013/05/accuracy-revisited.html





Huyền thoại: T-34 không phải là 1 tank đáng tin cậy, như đã chứng minh ở khu thử nghiệm Aberdeen.
Sự thật: Trong khi ở bãi thử đã phát hiện vài điểm yếu của các tank hệ T-34 đầu tiên. Tank T-34 gửi cho việc thử nghiệm thuộc phiên bản cũ vốn đã được trải qua việc làm mới lại. Ngoài ra cách thử của người Mỹ cũng có vấn đề, tỷ như họ thất bại trong việc tra dầu vào hệ thống lọc không khí.
http://tankarchives.blogspot.ca/2013/04/aberdeen-t-34-and-kv-1-test.html
http://tankarchives.blogspot.ca/2013/04/aberdeen-british-intelligence-bulletin.html





Huyền thoại: tank IS được SX để chống lại tank Tiger.
Sự thật: Trong văn bản trình bày các biện pháp để chống Tiger không hề có tank IS trong đó. IS chỉ được SX để thay thế KV trong việc làm tank công phá phòng tuyến với mục tiêu chính là... công sự phòng thủ của quân Đức. Nhiệm vụ diệt tank của nó chỉ là nhiệm vụ phụ
http://tankarchives.blogspot.ca/2013/03/gabtus-answers-to-tiger.html





Huyền thoại: Binh chủng Thủy quân lục chiến của Mỹ sử dụng Sherman M4A2 dùng động cơ diesel cho cùng loại với động cơ của tàu chiến Hải quân Mỹ và xài súng trường Springfield vì nó đáng tin cậy.

Sự thật: Binh chủng Thủy quân lục chiến là đứa con riêng của quân đội Mỹ, và được dành cho những trang bị mà chả ai muốn xài là súng trường cũ và Sherman dùng động cơ diesel.





Huyền thoại: sách Death Traps của Belton Cooper là 1 cuốn sách tốt về tank Sherman:
Sự thật: tác giả chỉ là 1 thợ cơ khí trong WW2, không có cái nhìn toàn diện về khả năng của tank Sherman. Việc của ông ta cho rằng Sherman không có khả năng chống lại Panther và Tiger đáng đặt câu hỏi vì đơn vị ông ta chưa hề chạm trán với Panther và Tiger. Sherman là cách người ANh đặt tên cho Medium tank M4 của Mỹ





Huyền thoại: Sherman rất dễ cháy do động cơ xăng, và được các tổ lái đặt tên là "Ronson" ("Bật lửa")
Sự thật: Sherman không phải đặc biệt dễ bắt lửa (nếu xét tank Đức cũng dùng động cơ xăng nhưng tránh được tai tiếng đó). Lửa là do việc đặt đạn dược không đúng chỗ, khi người ta cố nhét đạn vào tất cả những chỗ có thể. Việc bỏ thói quen đó đã làm giảm đáng kể việc tank Sherman bốc cháy





Huyền thoại: tank Sherman không phải dùng để chống tank và được gợi ý phải bỏ chạy nếu gặp tank địch
Sự thật: không có dòng hướng dẫn kiểu đó trong cẩm nang của lính lái tank
http://www.ibiblio.org/hyperwar/USA/ref/FM/PDFs/FM17-10.PDF





Huyền thoại: tank Pháp giai đoạn đầu chiến tranh tồi tệ và không phải đối thủ của tank Đức
Sự thật: B1, Hotchkiss và Somua hoàn toàn áp đảo tank Đức về vũ khí và trang bị giáp. Dù vậy, những thông số khác như cơ động và khả năng dự trữ xăng của tank Đức cho phép chúng tránh phải chiến đấu với những con quái vật ấy trong trường hợp không chiếm được ưu thế về số lượng



Huyền thoại: SuperPershing đã bắn hạ King Tiger ở Dassau
Sự thật: Trừ phi nó có hệ thống dịch chuyển tức thời cho phép con King Tiger đó tham gia trận đánh.





Huyền thoại: người Đức đạt được những chiến thắng quan trọng đầu tiên là nhờ học thuyết Chiến tranh chớp nhoáng:
Sự thật: Chiến tranh chớp nhoáng chẳng phải là học thuyết.
http://forum.worldoftanks.com/index.php?/topic/198175-mythbusters-blitzkrieg-decoded





Huyền thoại: quân Đức mạnh hơn tất cả những gì quân Đồng minh có, và đạt được tỉ lệ kill X:1
Sự thật: Khuyết điểm của cách tính kill của quân Đức được trình bày tại đây: http://ftr.wot-news.com/2013/08/03/cheating-at-statistics/ và http://ftr.wot-news.com/2013/07/28/please-dont-use-the-5-m4s-1-panther-myth/






Huyền thoại: Lính SS là lính tinh nhuệ, đặc biệt là các sư đoàn thiết giáp.
Sự thật: thành công của quân SS chủ yếu dựa vào các cuốn hồi ký chiến tranh vốn không hoàn toàn thực tế. Cả bộ chỉ huy Wehrmacht phải chia đôi số kill mà lính SS báo cáo để đánh giá khả năng của chúng. Ngay cả trận đánh nổi tiếng của Wittmanns mà ông ta cho là ghi được 20 kills, thật sự ông ta chỉ kill được 7, phần còn lại là nhờ các tank khác trong cùng đơn vị
Chỉ có 3 sư đoàn SS: Leibstandarte Adolf Hitler, Das Reich và Totenkopf là tương đương 3 sư đoàn chính quy của Wehrmacht. Các sư đoàn SS còn lại chỉ là các sư đoàn hạng 2 với nhiệm vụ chính là đi đằng sau chống du kích và giết thường dân





Huyền thoại: Đức có hệ thống quang học tốt nhất trong chiến tranh
Sự thật: Không hẳn thế, thật ra chỉ là 1 số ít lợi thế dưới dạng độ phóng đại ảnh và góc nhìn rộng rãi cho phép quân Đức bao quát chiến trường tốt hơn phe Đồng minh. Thiết kế của nó với các dấu tam giác ở giữa cũng cho phép pháo thủ đánh giá chính xác khoảng cách đến mục tiêu mà không cần phải bắn thử, cho phép 1 tỉ lệ lớn hơn đạn bắn trúng đích với lượng lớn súng cực mạnh họ sở hữu trong thời gian chiến tranh, cho phép lấy kill trước tiên
Turmzielfernrohr9b.gif http://forum.worldoftanks.com/index.php?/topic/265163-german-optics/






Huyền thoại: tank Đức hùng mạnh hơn bất kỳ tank nào cùng thời và tank Đức đè bẹp hết những đối thủ nó gặp phải
Sự thật: Trong giai đoạn đầu của chiến tranh, thì tuy Pz III và Pz IV là những tank tốt, chúng chỉ được SX với số lượng nhỏ. Người Đức rất vui mừng sử dụng hàng đống tank của CH Séc, Pháp thậm chí cả tank WW1 như Renault FT, cả tank của LX như T-26, dòng BT và Valentine mà Anh cung cấp cho LX.





Huyền thoại: tank Đức, đặc biệt là Tiger và Tiger II tank, miễn nhiễm với súng của quân Đồng Minh
Sự thật: Tiger có thể bị bắn hạ bởi cả Sherman xài súng 75mm. Với súng 76mm M1 của Sherman có khả năng xuyên với đạn AP còn cao hơn cả súng 85mm của T-34 LX, vốn đã thanh toán OK Tiger thì Tiger và Panther không phải là vấn đề. Súng 17 pounder của Anh có thể tiêu diệt bất kỳ tank Đức nào, kể cả Tiger II
http://tankarchives.blogspot.ca/2013/03/sherman-vs-tiger.html
http://tankarchives.blogspot.ca/2013/03/soviet-85-mm-guns-vs-tigers.html





Huyền thoại: King Tiger không thể bị xuyên thủng bởi bất kỳ súng nào trong WW2
Sự thật: Tiger II từng bị xuyên thủng khá nhiều lần bởi khá nhiều vũ khí trong quá trình thử nghiệm. Thậm chí cả súng 85mm của T-34-85 cũng có khả năng gây hỏng nghiêm trọng nó ở tầm 300m. 1 bài trên wikipedia cũng cho 1 hình ảnh cụ thể Tiger II bị pen thẳng mặt bởi súng 17 pounder của Anh. Trớ trêu thay, vũ khí duy nhất trong các cuộc thử nghiệm của LX cho thấy thứ không thể xuyên được giáp King Tiger lại là.... súng 75mm L/70 của Panther thậm chí với cả đạn APCR.
http://tankarchives.blogspot.ca/2013/03/is-2-vs-german-big-cats.html
http://tankarchives.blogspot.ca/2013/03/suisu-152-vs-german-big-cats.html
http://tankarchives.blogspot.ca/2013/03/soviet-85-mm-guns-vs-tigers.html
http://tankarchives.blogspot.ca/2013/05/100-mm-gun-vs-tiger-ii.html





Huyền thoại: Nếu Maus được SX, người Đức chắc chắn sẽ chiến thắng, vì nó không thể bị đánh bại
Sự thật: người LX hoàn toàn có vũ khí để chơi nó, ví dụ BL-8/BL-10, BL-9 và 1 số phiên bản súng 107mm
http://tankarchives.blogspot.ca/2013/03/bl-8-high-power-152-mm-gun.html
http://tankarchives.blogspot.ca/2013/04/soviet-107-mm-guns.html
http://tankarchives.blogspot.ca/2013/06/soviet-very-high-power-guns-bl-9.html





Sau WWI
Huyền thoại: giáp LX trong chiến tranh lạnh kém và tank Mỹ không có gì phải sợ
Sự thật: báo cáo chi tiết của CIA được giải mật phủ nhận điều đó, cho rằng LX luôn có ưu thế về tank so với Mỹ cho đến khi dự án XM-1 ra đời (M1 Abrams). Trong khi quân Mỹ hài lòng với các loại giáp thép cán mỏng thì LX đã thử nghiệm đủ loại về giáp phức hợp, giáp ERA cho phép giáp mặt T-64 và T-72 gần như miễn nhiễm trước các loại tên lửa chống tank thông dụng của Mỹ và châu Âu SX cho đến thập niên 80. Xe thiết giáp BMP của LX hoàn toàn vượt trội so với M113 của Mỹ về vũ khí chống tank và chống bộ binh. Tank khối Warsaw luôn có ưu thế 2:1 với Nato trong thời bình và 2,5:1 trong thời chiến.
Báo cáo cũng cho thấy LX cũng nhận thức được yếu điểm của tank LX đối với các loại vũ khí mới của Mỹ và châu Âu như tên lửa Hellfires, các loại rocket HEAT 40mm bắn từ trực thăng, pháo 30mm Uranium nghèo của máy bay A-10, các loại đạn cối và pháo "thông minh" có các bộ cảm ứng định vị mục tiêu cho phép rải lên chính xác phía trên xe tank hàng loạt bom bi xuyên giáp loại nhỏ và mìn FASCAM của Mỹ cho phép xuyên đến 66mm giáp từ bên dưới sàn xe
http://www.foia.cia.gov/sites/default/files/document_conversions/89801/DOC_0001066239.pdf
Nguồn http://ftr.wot-news.com/2013/09/05/common-myths-about-wwii/


Bổ sung 9/5/5015: Một cuộc tẩy não nguy hiểm đang diễn ra ở châu Âu


Lịch sử tồn tại khách quan và không thể thay đổi mà chỉ có con người ghi nhận, đánh giá về lịch sử.

Tại sao phương Tây lại tẩy chay ngày chiến thắng phát xít được tổ chức tại Moskva? Phải chăng phương Tây đã thay đổi quan điểm về tư tưởng, hành động của lực lượng phát xít tại châu Âu và thế giới trong thế chiến 2?

Không phải vậy! Đó chỉ là do sự đối đầu của Mỹ - phương Tây với Nga trong cuộc khủng hoảng Ukraina, đồng thời, muốn phủ nhận vai trò, sức mạnh của Liên Xô trong chiến thắng phát xít Đức. Đây là một cuộc chiến tranh thông tin - tâm lý quyết liệt mà Mỹ và phương Tây đã và đang triển khai đối đầu với nước Nga.

Trước hết, chúng ta hãy đọc những thống kê “lạnh lùng” này…

Tại mặt trận Xô - Đức: Đức đã tung 70% binh lực với các sư đoàn hùng mạnh và tinh nhuệ nhất cùng với khoảng 81% pháo, cối; 67% xe tăng; 60% máy bay chiến đấu. Ở hai bên chiến tuyến đồng thời hiện diện đến 12,8 triệu người, 163.000 khẩu pháo và cối, 20.000 xe tăng và pháo tự hành, 18.800 máy bay. Ngay cả sau khi Mỹ, Anh mở mặt trận thứ hai, Đức vẫn sử dụng gần 2/3 binh lực để chiến đấu với Liên Xô.

Kết quả. Tại mặt trận Xô - Đức, đã tiêu diệt 607 sư đoàn phát xít, trong đó có 507 sư đoàn Đức tinh nhuệ, tương đương với 74% tổng số quân Đức trong chiến tranh, 75% xe tăng, 70% máy bay, 74% pháo binh. Trong khi đó, các nước đồng minh khác trong suốt thời gian chiến tranh, trên tất cả các chiến trường đánh "tan tành" được 176 sư đoàn.
https://fbcdn-sphotos-e-a.akamaihd.net/hphotos-ak-xta1/t31.0-8/11262450_1846460128912727_3678541342544152453_o.jpg?efg=eyJpIjoiYiJ9
Vậy nhưng, mới đây, hãng ICM Research (Anh) đã công bố kết quả thăm dò dư luận ở Anh, Đức và Pháp về việc ai đã giải phóng châu Âu khỏi họa phát xít thì 52% người Đức và 61% người Pháp nghĩ rằng, Mỹ đã có đóng góp quyết định vào chiến thắng trước Đức phát xít. 46% người Anh tin rằng, chính nước Anh đã chiến thắng phát xít. Chỉ có 17% người Đức, 8% người Pháp và 13% người Anh cho rằng, Liên Xô đã có đóng góp quyết định cho chiến thắng. Kết quả thăm dò trung bình ở các nước Tây Âu, 43% số người được hỏi tin đó là chiến thắng của Mỹ, 20% là của Anh và Liên Xô là 13%.

Kết quả đó cho thấy một xu hướng đáng buồn và rất đáng sợ.

Kết quả thăm dò ấy đáng sợ ở chỗ nó đã khiến cho dân châu Âu coi nhẹ sự trỗi dậy của tư tưởng phát xít. Thậm chí khi đã có quốc gia như Ukraina coi Liên Xô và phát xít Đức là nguyên nhân gây ra chiến tranh thế giới lần 2 (tuyên bố của Tổng thống Poroshenko) và coi Liên Xô là kẻ “xâm lược nước Đức phát xít” (của thủ tướng Ukraina)… nhưng châu Âu vẫn hào hứng hỗ trợ, tiếp tay như sử dụng một quân cờ chống Nga.

Đó chính là sự thảm họa của việc xuyên tạc, viết lại lịch sử, làm cho giá trị giáo dục của lịch sử không còn ý nghĩa, khiến cho thế hệ tương lai trở nên mong manh và mờ mịt.

Tuy nhiên, “nếu như anh bắn vào lịch sử một viên đạn thì sẽ nhận được từ lịch sử một quả đại bác”.


Lịch sử được viết bởi những người chiến thắng, nhưng một số làm điều đó tốt hơn so với những người khác. Các cuộc thăm dò xã hội học cho thấy: với mỗi thế hệ mới ở phương Tây ngày càng ít hơn những người mà họ cho rằng những đóng góp của Liên Xô trong chiến thắng trước Hitler là quyết định. Căn nguyên của điều này - trong nền văn hóa toàn cầu, xuất phát từ Hoa Kỳ, nơi người ta cố bỏ qua Nga. Tuy nhiên, trong bối cảnh chung Nga vẫn còn may mắn.

Chương trình giảng dạy phổ thông thực tế ở bất kỳ nước nào trước hết chủ yếu tập trung vào việc nghiên cứu lịch sử dân tộc, đó là hợp lý. Dưới ánh sáng của điều này, những kết quả của cuộc thăm dò động trời của ICM Research trông không nặng nề lắm. Theo các kết quả đó người dân Pháp và Đức - 61% và 52% tương ứng - xem những hành động của quân đội Mỹ là quan trong nhất trong việc giải phóng châu lục. Nếu từ thời ấu thơ, người Pháp học vẹt về tướng De Gaulle hùng dũng, một nguyên soái Pétain kém cỏi và cuộc đổ bộ của quân đồng minh lên Normandy, thì việc trông mong một câu trả lời từ họ rằng Hồng quân đã giải phóng châu Âu là kỳ quặc. RKKA không giải phóng Pháp, và phần lớn của Đức nằm trong khu vực chiếm đóng của các lực lượng đồng minh.






08 tháng 5 2010

Hồng Quân Hấp Diêm


Phim về vụ phụ nữ Berlin bị hãm hiếp bởi Hồng quân trong WW2
A Woman in Berlin (2008)
A Woman In Berlin 2008 DVD Disc Cover
http://www.covershut.com/DVD-Covers/26388-A-Woman-In-Berlin-2008-Disc.html
A Woman In Berlin 2008 Chec DVD Front Cover
http://www.listal.com/viewimage/1127517hDas Wunder Von Berlin 2008 German HD DVD Front Cover
Chúng ta thường sẽ đọc tháy như sau:
Kể từ khi tiến vào nước Đức (1944-1945), ngoài việc cướp nhà dân và cửa hiệu Hồng quân Liên Xô đã hãm hiếp trên 2 triệu phụ nữ và trẻ em người Đức, từ 8 đến 80 tuổi. Tại các tỉnh miền Đông nước Đức và biên giới Phổ có hơn 1,4 triệu phụ nữ bị hãm hiếp; riêng ở Berlin là hơn 100 ngàn, các tỉnh còn lại hơn nửa triệu. Rất nhiều nạn nhân trong số này bị từ 10 đến 12 lính Hồng quân hãm hiếp tập thể, và đa số bị hãm hiếp trên 70 lần.
Khoảng 10% nạn nhân chết sau đó do tự sát, hay chết do chấn thương nặng, hoặc bị giết ngay sau khi bị hãm hiếp. Việc hãm hiếp phụ nữ Đức được xem là chiến tích, và để đàn áp tinh thần nhân dân Đức. Những cô gái Đức bị hãm hiếp nếu có thai còn bị cấm phá thai dưới mọi hình thức, để tăng thêm phần sỉ nhục. Mãi đến năm 1948 các người chỉ huy quân đội Liên Xô mới có biện pháp để giảm hành động tội ác này của binh sĩ.
Tác giả Norman Naimark viết rằng: "Tâm lý xã hội của phụ nữ Đông Đức được đánh dấu bởi tội ác hãm hiếp và cưỡng bức của Hồng quân Liên Xô kể từ những ngày đầu chiếm đóng, qua năm 1949 khi mà Đông Đức được thành lập, cho đến tận ngày nay".
Ở Hungary, hơn 50 ngàn phụ nữ và trẻ em đã bị Hồng quân Liên Xô hãm hiếp chỉ riêng ở thủ đô Budapest. Nhiều nhà sử học đã lý giải cho hành động của Hồng quân Liên Xô ở Đức và Hungary rằng "họ có mối căm thù sâu sắc đối với Đức Quốc Xã"; tuy nhiên, nhiều nghiên cứu đã chỉ ra rằng Hồng quân Liên Xô còn đã hãm hiếp luôn cả phụ nữ Nga, Ba Lan, Do Thái, Belarus, Ukraina, hay bất cứ sinh vật giống cái nào họ tìm được khi giải phóng các trại tập trung. Dù Hồng Quân Liên Xô chỉ "đi ngang qua một phần nhỏ" của Nam Tư, đã có 121 vụ hãm hiếp tập thể được ghi lại, và 111 nạn nhân trong số đó bị giết tại chỗ, số nạn nhân phụ nữ thực tế có thể cao hơn nhiều.
Tác giả Catherine Merridale đã bình luận rằng "hãm hiếp và cướp bóc không phải là điều lạ trong chiến tranh, nhưng điều đáng nói là sự khác nhau giữa khẩu hiệu, lý tưởng mà người Bolsheviks đã nói và những gì Hồng quân của họ đã thật sự làm". Những thông tin này được giấu kín cho đến khi Liên Xô tan rã và các hồ sơ bí mật dần được tiết lộ. Khi bị một sĩ quan than phiền về việc quân sĩ cướp bóc và hãm hiếp quá ghê, Stalin đã trả lời rằng "Ông ta không hiểu nổi à? Lính của ta vượt qua hàng ngàn dặm, qua máu và lửa, hiếp dâm và ăn cướp chút ít có sao đâu?".
Hồi ký của bà Marta Hillers, một nạn nhân trực tiếp của những cuộc hãm hiếp của Hồng quân Liên Xô, đã mô tả lại sự kinh hoàng và cố gắng để sống sót trong thời đó ở Berlin. Bà đã cho phép xuất bản cuốn hồi ký và yêu cầu giấu tên mình, nhưng tên tuổi bà mới được tiết lộ sau khi chết
Một học giả người Anh xác nhận vào cuối Đệ Nhị Thế Chiến, Hồng Quân Liên Xô đã hiếp dâm khoảng 2.000.000 phụ nữ và con gái người Đức và một số người Nga vừa được giải thoát từ những trại tập trung.
Cái con số 2 mil chị em Đức bị Hồng quân hấp diêm vốn từ bài báo "Red Army troops raped even Russian women as they freed them from camps." tác giả Daniel Johnson đăng trên Daily Telegraph (London) số ra ngày 26/1/2002. Tựa đề thì thôi khỏi nói nhưng nguyên văn cái đoạn liên quan đến con số 2 mil là thế này:"The total number of women who were raped by the Red Army necessarily remains unknown, but Beevor points out that there were about two million illegal abortions performed in Eastern Germany from 1945-1948 -- an astounding number considering that there were only about 15 million women in East Germany." Tạm dịch: "Tổng số chị em bị Hồng quân hấp diêm thực sự không thể biết được, nhưng Beevor chỉ ra rằng có khoảng 2 mil trường hợp nạo thai bất hợp pháp ở Đông Đức từ năm 1945 đến 1948 - 1 con số đáng kinh ngạc nếu so sánh với số phụ nữ toàn Đông Đức chỉ là 15 mil."
Thế đấy, từ số nạo thai qua nhào nặn của 01 số web "mà ai cũng biết là ai đấy" biến thành Hồng quân hấp diêm, suy luận thông minh ác. Chắc khi chiếm đóng Đông Đức Hồng quân đã tiến hành triệt sản toàn thể anh em thổ dân!
Seach trên mấy cái scholarly database online (không phải wiki ) với cả cuốn sách của ông Beevor đưa thì thấy có mấy điểm sau:
- Chuyện lính Hồng quân rape phụ nữ Đức và dân các vùng trên đường tiến quân của họ là có, tuy nhiên số liệu rất khác nhau, và hình như không đến 2 triệu.
- Chuyện rape xảy ra ở cả hai phía Hồng quân và quân Đồng minh Anh-Mỹ, tuy nhiên rape do phía LX thực hiện thường được mô tả như hành động trả thù có phần tàn bạo, thú tính (rape cả làng, cả bệnh viện, rape không từ trẻ em 8 tuổi cho đến bà già, rape nhiều lần v.v...) Còn những vụ việc do phía Anh-Mỹ thì ít ra cũng do phụ nữ Đức có nửa phần tình nguyện nhằm đánh đổi lấy miếng cơm và sự an toàn.
Về quy mô của những vụ hãm hiếp này, sử dụng đầu óc phân tích thông thường cũng có thể thấy được một số điểm bất hợp lý về con số 2 triệu:
2 triệu = bao nhiêu phần trăm dân số Đức, phụ nữ Đức thời bấy giờ?
 
Nếu là thật thì vụ đó phải kinh hoàng lắm, gần như toàn bộ dân Đức lúc đó ai cũng biết và chắc phải ít nhiều kể lại cho con cháu nghe. Thế mà sao mình chả bao giờ nghe báo đài (phương Tây) nói đến nhỉ?
 
Thậm chí chỉ cần một phần mười cũng đã nổi đình nổi đám lắm rồi. Vụ Nam Kinh chưa bằng được như thế mà cả thế giới đều biết, chính phủ Tàu ra rả đòi Nhật xin lỗi. Bên Hàn Quốc có mấy người phụ nữ bị bắt làm nô lệ tình dục nay đang tới tấp đòi bồi thường. Vậy sao phụ nữ Đức lại im lặng một cách "dễ thương" vậy không biết?
 
Còn dân bị hại ở các nước Đông Âu thì sao?
 
Bảo hồi trước còn sợ ông anh cả LX, nay LX sụp rồi chính là cơ hội tốt để các nước này quay lại chơi Nga một vố, sao không thấy tận dụng?
 
Rồi truyền thông phương Tây nữa, chẳng thấy đâu cả. Ngoài một vài bản báo cáo lèo tèo hồi năm 45, 46, thông tin về vụ này chỉ rộ lên vào đợt kỷ niệm 50 năm chiến thắng phát xít; cơ hội tốt để "xét lại" một cách có chủ đích) rồi sau đó lại chìm vào dĩ vãng...
 
Ô, phải công nhận là tinh thần "khép lại quá khứ, hướng tới tương lai" của chính phủ Đức còn triệt để hơn Việt Nam ta nhiều.

Hồi ức của cựu quan chức Nam Tư

Milovan Djilas
Nói chuyện với Stalin
Phạm Minh Ngọc dịch
Có lẽ tôi đã không phải đi Moskva lần thứ hai và gặp lại Stalin nếu tôi không trở thành nạn nhân của tính bộc trực của chính mình.
Cụ thể là sau khi Hồng quân tiến vào Nam Tư và giải phóng Belgrad vào mùa thu năm 1944 đã xảy ra nhiều vụ cướp bóc, hãm hiếp nghiêm trọng, cá nhân cũng có mà tập thể cũng có. Đối với chính quyền mới và Đảng cộng sản Nam Tư thì điều đó đã trở thành vấn đề chính trị.
Những người cộng sản Nam Tư trước đó vẫn coi Hồng quân là lí tưởng, còn chính trong hàng ngũ của mình thì những kẻ hiếp dâm và cướp bóc thường bị trừng phạt rất nghiêm khắc. Dĩ nhiên, họ cảm thấy choáng váng hơn là những người dân thường vì theo kinh nghiệm từ xa xưa để lại thì đội quân nào cũng cướp bóc và hãm hiếp cả. Nhưng vấn đề còn phức tạp hơn vì những kẻ chống cộng đã lợi dụng những hành động của Hồng quân để chống lại chính quyền non trẻ và chống chủ nghĩa cộng sản nói chung. Còn một vấn đề nữa, đấy là các cấp chỉ huy Hồng quân đã bỏ qua những lời phàn nàn và phản đối, có cảm giác như họ cố tình dung dưỡng những vụ cướp bóc và những tên hiếp dâm vậy.
Ngay khi Tito trở về từ Rumania, ông đã ghé qua Moskva và lần đầu tiên gặp Stalin, vấn đề lập tức được đặt lên bàn nghị sự.
Trong cuộc họp tại phòng làm việc của Tito, ngoài Kardel và Rankovic, còn có cả tôi. Chúng tôi quyết định nói chuyện với tướng Korneev, trưởng phái đoàn quân sự Liên Xô. Để Korneev tiếp thu vấn đề một cách thật nghiêm túc, quyết định được đưa ra là không chỉ Tito mà cả ba người chúng tôi và hai viên tướng nổi tiếng của Nam Tư là Peko Dapcevic và Koca Popovic cũng sẽ có mặt trong buổi tiếp.
Tito trình bày với Korneev một cách rất nhẹ nhàng và lịch sự và vì vậy, chúng tôi vô cùng ngạc nhiên khi ông ta phủ nhận một cách thẳng thừng với lời lẽ xúc phạm. Chúng tôi đã mời ông ta như một người đồng chí, như một người cộng sản, thế mà ông ta lên giọng quát tháo:
Thay mặt chính phủ Liên Xô, tôi tuyên bố phản đối những hành động vu khống Hồng quân, một quân đội…
Dù chúng tôi có cố gắng thuyết phục thế nào cũng vô ích, trước mặt chúng tôi đã hiện nguyên hình đại diện đang phát khùng của một lực lượng vĩ đại, một đạo quân “giải phóng”.
Tôi nói:
Vấn đề khó khăn là ở chỗ kẻ thù của chúng ta đã lợi dụng việc này nhằm chống lại chúng ta, họ đã so sánh Hồng quân với các sĩ quan Anh. Chúng nói rằng quân Anh không làm như thế
Korneev không muốn hiểu và phản ứng đặc biệt dữ dội với câu này:
Tôi kiên quyết phản đối những hành động xúc phạm Hồng quân bằng cách so sánh với quân đội của các nước tư bản!
Phải một thời gian sau chính quyền Nam Tư mới thu thập được các tài liệu về những hành động phạm pháp của Hồng quân: theo báo cáo của dân chúng thì đã có 121 vụ hiếp dâm, trong đó 111 trường hợp bị giết sau khi cưỡng hiếp và 1.204 vụ cướp gây thương tật; những con số ấy không phải là nhỏ bởi vì lúc đó Hồng quân mới chỉ xâm nhập vào phần Đông - Bắc Nam Tư mà thôi. Lãnh đạo Nam Tư buộc phải coi đấy là vấn đề chính trị và phải phản ứng vì nó đã trở thành vấn đề đấu tranh trong nội bộ Đảng nên càng đặc biệt nghiêm trọng. Những người cộng sản chúng tôi còn coi đây là vấn đề đạo đức nữa: chẳng lẽ Hồng quân mà chúng tôi coi là lí tưởng và chờ đợi từ bao lâu nay lại thế này ư?
Cuộc gặp với Korneev không đem lại kết quả nào, mặc dù sau đó chỉ huy các đơn vị Hồng quân có tỏ ra nghiêm khắc hơn đối với những hành động vô kỉ luật của binh sĩ dưới quyền. Nhưng ngay khi Korneev vừa đi ra thì các đồng chí đã phản ứng, người thì nhẹ nhàng, kẻ thì quyết liệt với câu nói của tôi. Bản thân tôi dĩ nhiên là không bao giờ có ý so sánh quân đội Liên Xô với quân Anh vì thực ra họ chỉ là phái đoàn quân sự ở Belgrad mà thôi. Tôi chỉ dựa trên các sự kiện rõ ràng, tôi đã nhắc lại các sự kiện và tỏ thái độ đối với vấn đề chính trị đã bị thái độ thiếu thông cảm và ngang bướng của Korneev làm cho phức tạp thêm. Hơn nữa, tôi không hề có ý xúc phạm Hồng quân, lúc đó tôi cũng yêu Hồng quân không khác gì tướng Korneev nữa kia. Dĩ nhiên, tôi không thể, nhất là địa vị của tôi lúc đó càng không cho phép, tỏ ra bình thản trước những hành động hiếp dâm mà tôi vốn cho là một trong những tội ác kinh tởm nhất; tôi không thể tỏ ra bình thản trước những hành động lăng nhục các chiến sĩ của chúng ta, cướp bóc tài sản của chúng ta.
Câu nói đó của tôi cùng với một vài việc khác đã trở thành nguyên nhân của những mối bất hoà đầu tiên giữa lãnh đạo Liên Xô và Nam Tư. Mặc dù còn có những nguyên nhân xác đáng hơn, nhưng các nhà lãnh đạo Liên Xô và đại diện của họ thường hay nhắc đến câu nói của tôi. Nhân tiện xin nói thêm rằng vì thế mà chính phủ Liên Xô đã không thưởng cho tôi và một số ủy viên khác của Ban chấp hành Trung ương Đảng cộng sản Nam Tư huân chương Suvorov. Tướng Peko Dapcevic cũng không được thưởng huân chương vì lí do đó, nhằm làm dịu bớt tình hình, tôi và đồng chí Rankovic đã phải đề nghị Tito phong Dapcevic danh hiệu Anh hùng. Không nghi ngờ gì rằng câu nói của tôi đã là nguyên nhân của những tin đồn rằng tôi là một phần tử Trotskist do các gián điệp Liên Xô tung ra vào đầu năm 1945. Sau này, họ đã ngừng chiến dịch bôi nhọ tôi vì quan hệ giữa Liên Xô và Nam Tư đã được cải thiện cũng như đã nhận ra sự vô lí của những lời cáo buộc đó.
Ngay sau buổi họp đó, tôi đã rơi vào tình trạng gần như bị cô lập, đấy không chỉ là do các đồng chí thân cận đã phê bình tôi, những lời phê bình dĩ nhiên là quá nghiêm khắc, cũng không phải là do các cấp lãnh đạo Liên Xô đã thổi phồng và làm cho tình hình thêm căng thẳng mà còn do những dằn vặt nội tâm của chính tôi nữa.
Vấn đề là lúc đó tôi đã rơi vào một cuộc xung đột nội tâm mà bất kì người cộng sản trung thực, những người chấp nhận lí tưởng cộng sản một cách vô tư nào cũng phải trải qua; trước sau gì những người như thế cũng nhận thấy sự bất nhất giữa lí tưởng cộng sản và hành động của các cấp lãnh đạo đảng. Trong trường hợp của tôi, vấn đề không chỉ là mâu thuẫn giữa những quan niệm mang tính lí tưởng về Hồng quân và hành vi của những người đại diện cho nó. Chính tôi cũng hiểu rằng dù Hồng quân có là đội quân của xã hội “phi giai cấp” đi nữa, nó cũng chưa thể hoàn toàn như ý, “vẫn” còn mang trong mình “tàn dư của quá khứ”. Xung đột nội tâm của tôi bắt nguồn từ thái độ bàng quan, nếu không nói là dung túng, của lãnh đạo cũng như các cấp chỉ huy Liên Xô đối với các vụ hiếp dâm, đặc biệt là việc họ không chịu công nhận, chứ chưa nói còn tỏ ra tức giận, khi chúng tôi chỉ ra một cách rõ ràng. Thái độ của chúng tôi là chân thành, chúng tôi chỉ muốn giữ uy tín cho Hồng quân và giữ uy tín cho Liên Xô mà thôi; uy tín đó đã được bộ máy tuyên truyền của Đảng cộng sản Nam Tư xây đắp trong biết bao năm trời. Thái độ chân thành đó đã gặp phản ứng ra sao? Lỗ mãng và bác bỏ thẳng thừng, đặc trưng của mối quan hệ giữa nước lớn và nước nhỏ, giữa kẻ yếu và kẻ mạnh.
Các đại diện Liên Xô càng sử dụng những lời nói, mà thực chất là đầy thiện ý, của tôi như một cái cớ cho thái độ thù địch với ban lãnh đạo Nam Tư thì cuộc xung đột nội tâm của tôi càng nặng nề thêm, càng sâu sắc hơn.
Thế là thế nào? Tại sao các đại diện Liên Xô không thể hiểu được chúng tôi? Tại sao câu nói của tôi lại bị thổi phồng và xuyên tạc đi như thế? Tại sao họ lại xuyên tạc và sử dụng nó cho mục đích chính trị của mình khi khẳng định rằng các nhà lãnh đạo Nam Tư là những kẻ vô ơn với Hồng quân, đội quân đóng vai trò quyết định trong việc giải phóng thủ đô Belgrad và đã có công giúp họ đứng vững tại đây?
Chuyện đó và trên cơ sở như thế câu trả lời rõ ràng là không thể có được.
Một số hành động khác của các đại diện Liên Xô làm nhiều người, trong đó có tôi, băn khoăn không kém. Thí dụ, Bộ chỉ huy Liên Xô tuyên bố rằng họ giúp Belgrad khá nhiều bột mì. Nhưng hoá ra đấy là số bột mì do quân Đức trưng thu của nông dân và vẫn nằm trong kho trên lãnh thổ Nam Tư. Bộ chỉ huy Liên Xô coi đấy và nhiếu thứ khác nữa là chiến lợi phẩm. Tình báo Liên Xô còn tuyển mộ nhiều kiều dân vốn là bạch vệ và người Nam Tư làm gián điệp cho họ, thậm chí họ tiến hành tuyển mộ ngay những người đang làm việc trong Ban chấp hành trung ương Đảng cộng sản Nam tư nữa. Để làm gì? Để chống ai? Trong Ban tuyên truyền và vận động do tôi làm lãnh đạo cũng xảy ra nhiều mâu thuẫn với các đại diện Liên Xô. Báo chí Liên Xô đánh giá không đúng và trình bày sai lạc một cách có hệ thống cuộc đấu tranh của những người cộng sản Nam Tư, trong khi các đại diện Liên Xô, lúc đầu còn thận trọng nhưng càng ngày càng công khai, đòi bộ máy tuyên truyền của chúng tôi phải phục vụ các nhu cầu của Liên Xô, ép chúng tôi phải theo khuôn mẫu của họ. Những cuộc nhậu nhẹt của các đại diện Liên Xô, họ muốn lôi kéo cả các nhà lãnh đạo cao cấp của chúng tôi tham gia nữa, càng ngày càng trở nên xa hoa, chỉ càng khẳng định, với tôi và một số người khác, sự chính xác của những nhận xét của tôi về sự bất nhất giữa lí tưởng và hành động, giữa đạo đức mà họ rao giảng với những hành vi phi luân trên thực tế mà thôi.
Giai đoạn tiếp xúc ban đầu giữa hai phong trào cách mạng và hai chính phủ, dù có cùng lí tưởng và hoàn cảnh xã hội tương tự nhau, cũng không thể nào trơn tru ngay được. Nhưng vì điều đó xảy ra trong một hệ tư tưởng khép kín nên các mâu thuẫn nhất định phải thể hiện dưới hình thức tiến thoái lưỡng nan về đạo đức và thắc mắc về việc trung tâm chính giáo không hiểu những ý định tốt lành của đảng đàn em, của nước nghèo hơn.
Nhưng người ta không chỉ phản ứng bằng nhận thức. Lúc đó, tôi bất ngờ “phát hiện” ra mối liên hệ không gì chia cắt được của con người với thiên nhiên vì thế tôi bắt đầu trở lại với việc đi săn như thời còn trai trẻ và tôi nhận ra rằng cái đẹp có mặt khắp nơi chứ không phải chỉ có trong đảng và cách mạng.
Nhưng giai đoạn buồn đau mới chỉ bắt đầu.

Hồi ức của các cựu Hồng Quân:

Hồi ức của Ivan Yakushin
...
Ngay sau khi chúng tôi tiến vào Đông Phổ, Tkalenko tập hợp tất cả sĩ quan của trung đoàn lại và bảo chúng tôi: "Tôi nghĩ rằng giờ đây chúng ta có thể gửi tay sĩ quan NKVD của mình đi nghỉ phép. Có một lệnh bất thành văn rằng các chiến sĩ có thể thoải mái nghe theo tiếng gọi trong tim mình khi ở trên đất địch. Nếu ai đó muốn trả thù, các anh cần bỏ lơ đi?. Mọi sĩ quan đều hiểu thông điệp này. Bọn Đức đã đem đến biết bao đau khổ, chết chóc và huỷ diệt tới đất nước ta!" có người trong trung đoàn tôi cả gia đình bị giết sạch!" nên rất nhiều người muốn trả thù. Do đó, khi tiến vào Đông Phổ, các tội ác do lính Hồng quân thực hiện được xem là các trường hợp trả thù. Nhưng việc này không kéo dài, bởi các mệnh lệnh chính thức cũng tới sau đó yêu cầu phải đối xử tốt với dân cư địa phương.
Tôi không nghe được bất cứ điều gì về các vụ hãm hiếp do lính trung đoàn tôi thực hiện, nhưng có thể hình dung những vụ như vậy sẽ diễn ra thế nào. Hầu hết là do lính hậu cầu làm: họ có quá nhiều thời gian, trong khi chúng tôi luôn phải hành quân. Chúng tôi cũng phải chăm sóc lũ ngựa và trang bị khí tài, việc này tiêu tốn khá nhiều thời gian và sức lực. Tuy nhiên, tôi có thể xác nhận rằng nhiều sĩ quan đã hẹn hò với phụ nữ Đức. Những quý bà ấy có lẽ khá vui vẻ khi sống với sĩ quan Xôviết (tất cả đàn ông Đức đều đang ở mặt trận) và theo tôi thì họ lập luận như sau: ?oNếu tôi sống với một sĩ quan Xôviết, đám lính thường sẽ không dám làm gì xấu ở nhà tôi.?
...


Bổ sung:

Cac tác phẩm có nhiều ghi chép về vụ việc: Vasily Grossman - Nhà văn nơi chiến trường - http://www.vnmilitaryhistory.net/index.php?topic=7705.95
800 ngày trên Mặt trận phía Đông - Nikolai Litvinhttp://www.vnmilitaryhistory.net/index.php?topic=17004.110


Tháng Tư 1944 Đức Quốc Xã bại trận, lình Đức ở Pháp chạy về Đức, bỏ những cô đầm Pháp ở lại chịu trận, bị đàn ông Pháp hành hạ, làm nhục vì tội giao thiệp thân mât với những quân nhân Đức Quốc Xã. Tội chính của những người phụ nữ Pháp bị hành hạ này là tội lấy lính Đức, sống chung với lính Đức, đem thân xác phục vụ lính Đức; đổi thân xác lấy bơ thừa, sưã cặn của lính Đức. Những cô đầm này bị lôi ra cắt tóc, cạo trọc đầu ở giữa đường. Các cô, với những cái đầu trọc, bị bắt đi riễu phố. Có cô bị lột truồng. Nhiếu tấm ảnh ghi lại những cảnh đáng buồn cho đàn ông Pháp.


Tài liệu ghi có đến 20.000 cô đầm bị cạo trọc trên toàn nước Pháp trong Tháng Năm 1945. Ở những nước Âu châu bị Quân đội Hitler chiếm đóng, như Ý, Na Uy ..v..v.. cũng có chuyện những phụ nữ lấy lính Đức bị hành hạ nhưng không nhiều, không tàn nhẫn như ở Pháp. Nhiều cô đầm Pháp bị cạo trọc sau đó đã tự tử.


Tháng Năm 1945 Lính Mỹ vào Paris. Những cô đầm Paris chào mừng các chàng GI. Um hun thấm thít.
https://hoanghaithuy.files.wordpress.com/2014/05/soldier2.jpg Nhưng chưa quá 12 tháng, Paris đã có những tấm biểu ngữ “USA GO HOME.”
https://hoanghaithuy.files.wordpress.com/2014/05/frenchwoman.jpg Một trong những cô đầm Pháp can tội lấy Lính Đức bị cạo trọc đầu giữa đường.


One resident stated that "With the Germans, the men had to camouflage themselves -- but with the Americans, we had to hide the women." U.S. troops committed 208 rapes and about thirty murders in the department of Manche. French men also raped women perceived as collaborators with the Germans.
Bất lực để phụ nữ nước mình bị "đồng minh" hấp.


Vậy mà sau chiến tranh cái đám tự nhận là "tự do" nó đối xử với những phụ nữ từng qua lại với lính Đức như như vậy đây


Ai là người trên trái đất này đã chặn đứng Hitler

Tại sao loài người trên thế giới không bao giờ quên sự sinh to lớn của nước Nga.

Albert Axell, là một nhà văn, một sử gia quân sự Mỹ và cũng là tác giả một cuốn sách viết về nguyên soái Zhukov: The Man Who Beat Hitler – Người đánh Hitler, ông là người giải thích tai sao lại có nhiều người phương Tây đánh giá thấp về những đóng góp của Liên Xô vào chiến thắng Đức quốc xã trong thế chiến II.
Các bạn có tin là loài người vẫn còn quan tâm đến thế chiến II, một cuộc chiến mà đã qua đi từ lâu?
Người bạn của tôi, một giáo sư người Anh, anh ấy nói chuyện với tôi về một cuộc khảp sát đã chứng tỏ rằng, mọi người hoàn toàn không biết gì: 95 phần trăm các bạn trẻ ở nước Anh cho rằng, Đức là một nước đồng minh với nước Anh trong thế chiến thứ hai, trong khi đó, Liên Xô là kẻ thủ của họ. Ngày nay, hầu hết người Mỹ không hề biết gì về nguyên soái Zhukov. HIện nay, tôi chỉ mong muốn thế hệ đương thời ở phương Tây, tất cả đều nhận thức được đầy đủ về những người mà chúng ta đã phải mang ơn họ, vì họ đã đem lại sự sinh tồn cho chúng ta. Đó là lý do, để tôi viết những cuốn sách của mình.
Khi viết ra những trang sách của mình, bạn cần phải đánh giá thật công bằng, và cần phải thừa nhận về vai trò chủ chốt của Liên Xô đối với chiến thắng trong thế chiến II, đó là những lời khuyên nhủ chân thành của rất nhiều người quan sát trung kiên. Tôi có nghe nhiều nhà báo, nhà sử học người người Anh nói rằng, mặc dù đến mãi gần đây, vai trò của Liên Xô trong thế chiến II đã được dần tự chủ, cậu cần phải đẩy mạnh nó lên đến đúng điểm mà nó cần phải đứng.
Tôi có nói một cách đáng tin cậy rằng, hầu hết các nhà sử học phương Tây, những người mà không có dính líu đến chính trị, ho đã chia sẻ với tôi rất nhiều cách nhìn nhận về mọi vấn đề. Không một dân tộc nào khác trên thế giới, đã chuẩn bị được cho mình những nố lực anh hùng và hy sinh cao cả như người dân Nga. Ở nước Anh, trong thế chiến II đã tổn thất khoảng 300,000 lính và dần thường, trong khi đó ở Liên Xô thì con số tổn thất lên đến 27 triệu người. Điều này có phải là cái giá "cường điệu" mà người Nga phải trả cho chiến thắng?
Năm mươi năm chiến tranh lạnh đã làm phai mờ mất danh tiếng của họ, với Bức màn Sắt đã làm cho Liên Xô che phủ đi. Tôi thật sự ngạc nhiên, khi một lần tôi mở cuốn bách khoa toàn thư tiếng Anh ở Đài Loan vào thời kỳ Tưởng Giới Thạch, thì hoàn toàn không có một từ nào trong đó viết về Mao Trạch Đông.
Một lần khác, tôi được mời nói chuyện trên đài truyền thanh BBC. Người được mời tiếp theo được giới thiệu là "một nhà sự học quân sự có thẩm quyền" tên là Antony Beevor, người đã viết Berlin: Sự Sụp Đổ, 1945 (Berlin:The Downfall, 1945), trong đó ông ta đã miêu tả về Hồng Quân như là những kẻ cướp phá và hãm hiếp tàn bạo. Nhà sử học này nói rằng, khi quân đội Liên Xô tấn công vào Đức, những người lính Nga đã cưỡng hiếp hai triệu phụ nữ Đức. Ông ta còn trích dẫn ra một nguông tin nói rằng: "Những người lính Nga đã hãm hiếp tất cả phụ nữ Đức từ tám tuổi đến 80 tuổi". Thông tin chính xác là thế nào: Là tất cả những người phụ nữ Đức - không một ai cần phải có một sự chống cự nào!
Joseph McCabe, một nhà lịch sử và trí thức người Anh, chính thức được coi như là một trong những người có trí tuệ lỗi lạc nhất của thế kỷ 20, ông nói rằng, thế chiến II vốn là một cơn khủng hoảng nhân loại to lớn nhất, nó đã từng tồn tại ngay từ khi đế chế La Mã bị thất bại cho đến khi nó bùng nổ. Và nước Nga, theo như McCabe, thì họ là những người dẫn đầu trên con đường vượt qua cơn khủng hoảng đó. Những nhà sử học quân sự thì cho rằng, nguyên soái Zhukov chính là người đã làm thay đổi dòng lịch sử. Đến khi cuộc chiến tranh kết thúc, Georgiy Zhukov là một người nổi tiếng trong các nước Đồng minh, có nhiều nước phương Tây còn nói đùa rằng, Zhukov có thể thắng cử chức tổng thống Mỹ. Bất luận như thế nào, nếu Georgiy Zhukov đứng ở một vị trí lãnh đạo hàng đầu ở Liên Xô, thì cuộc chiến tranh lạnh có thể sẽ không xảy ra, hoặc ít ra nó không ác liệt và kéo dài liên miên đến như vậy.
Mọi người có thể được nghe rằng, Liên Xô chiến thắng trong chiến tranh bởi tính tàn nhẫn của các sĩ quan chỉ huy, họ đã đưa binh lính của mình vào chỗ chết với một số lượng lớn, hơn là sự tài tình của những vị tướng lãnh cao cấp. Những lời lẽ khác, đó là chiến thắng của Liên Xô là dựa trên số lượng đông người, chứ không phải là có trí tuệ hơn người. Các bạn có thể đồng ý với những quan điểm trên?.
Không. Cuộc chiến tranh đó không thể mang lại chiến thắng trong bất kỳ một chách nào khác. Cuộc chiến đó không thể chặn đứng Hitler, nếu sự không có sự mất mát lớn lao của loài người. Pháp, là một nước có quân đội mạnh nhất châu Âu, vậy mà họ đã phải đầu hàng chỉ sau có 6 tuần giao tranh. Pháo đài Brest của Xô Viết thì lại trụ vững ròng rã hơn một tháng trời, chỉ với một lực lượng quá nhỏ. Lúc này, nếu như Pháp cũng chiến đầu với những ý chí hy sinh quyên mình như vậy, và trụ vững lâu hơn nữa trên "pháo đài" của họ, thì nước Nga có thể đã không phải tổn thất lớn lao đến như vậy.
Để cho chúng ta không bao giờ quên, ở đây có nêu ra hai điểm chính: đầu tiên là, chúng ta ở Mỹ và Anh, không hề giống như ở nước Nga, chúng ta không phải đi chiến đấu ở ngay trên nơi chôn nhau cắt rốn của chúng ta. Nếu chúng ta cũng gặp hoàn cảnh tương tự, thì tôi hoàn toàn tin chắc rằng, chúng ta sẽ không bao giờ đối xử với kẻ xâm lược ngôi nhà của ta, với những cử chỉ mềm mỏng được. Thứ hai, Hitler có một kế hoạch rất kinh khủng đó là, tiêu diệt hết 100 triệu người Slavơ, cùng với những người Do Thái, người Gipsy và các hạng thuộc "loại người hạ đẳng" khác. Đây là sự khác biệt chủ yếu cảu Liên Xô phải gánh vác so với các quốc gia khác. Khi quân Đồng minh đang vật lộn ở Ardennes, thì Churchill phải cầu viện với Moskva: "Làm ơn hãy giúp đỡ chúng tôi!", và Stalin cũng với Zhukov, đã đến giải thoát cho họ bằng cách đưa quân đánh dữ dội trên mặt trận phía Đông. Trận tấn công này đã làm cho phía Liên Xô phải tổn thất hàng tấn máu. Nhưng bù lại, họ đã giúp quân Đồng minh thoát khỏi cơn hoạn nạn. Churchill đã phải cảm kích mà thốt lên rằng, thật cảm ơn sâu sắc đến nhân dân Liên Xô.

Mọi người nghĩ thế nào về Josef Stalin?

Ngày nay, có rất nhiều tranh cãi rằng Stalin còn tàn khốc hơn cả Hitler. Điều này thực sự là chỉ đúng có một phần cực tiểu. Cho dù bạn có ưa chuộng Stalin hay không, thì bạn cũng cần phải thừa nhận những sự thật mà chúng vốn đã hiện hữu. Stalin phải đối mặt với một bổn phận, mà có thể nói là luôn bị đe dọa nhất trong chiều dài lịch sử, ông phải lãnh đạo một đất nước, mà hầu như từ đêm hôm qua mới chỉ là một nước sân sau của thế giới, để rồi đưa đất nước đó sánh ngang với những quốc gia hàng đầu thế giới, và với tới những tầm cao mới – những tầm cao mà để nước Nga có khả năng chiến thắng trong thế chiến II một cách diệu kỳ. Nếu như nước Nga Xô Viết không thể đững vươn lên được, thì đất nước này bị loại trừ ngay lập tức. Có nhiều người vô tội đã phải chịu cảnh cơ hàn dưới thời của Stalin. Chỉ có một điều rằng, tuy nhiên rất rõ ràng: Dưới sự lãnh đạo của ông, nước Nga trước đây là một mảnh đất với những công cụ bằng gỗ, đã trở thành một cường quốc hạt nhân. Điều đó dã tự nói lên tất cả.
Đừng có bao giờ nghe những người đó giảng đạo rằng, nước Nga sẽ phải hộ thẹn về lịch sử của mình trong thế kỷ 20. Thật đáng buồn, cũng có một số không nhỏ người Nga cảm thấy "xấu hổ", và bắt đầu phỉ báng ngay cả quá khứ của mình, họ quên đi những vấn đề khác, những chiến công của họ trong thế chiến thứ II. Mãi mãi nhớ đến những thắng lợi của các bạn, và những người anh hùng của các bạn đã quên đi những nỗi nhớ nhà, nhớ quê hương để, để làm những nhiệm vụ cao cả nhất. Những điều đó có nghĩa là, nước Nga là một đất nước có khả năng cần thiết cho mọi người trên thế giới. Và lịch sử đã hơn một lần chứng minh, nước Nga có khả năng giành được lòng ngưỡng mộ trên toàn thế giới.
nthach dịch từ http://rbth.ru/

06-10-2013

Gái giải sầu Hungary phục vụ quân đội Liên Xô trong Thế chiến thứ Hai

Ngày 03/10, đài truyền hình quốc gia Hungary cho chiếu bộ phim tư liệu nói về tội ác của quân đội Liên Xô trong Đệ Nhị Thế Chiến đối với phụ nữ Hungary. Đây là một đề tài cấm kỵ ít được nhắc đến trong các công trình nghiên cứu lịch sử của Hungary.
"Sự ô nhục bị che đậy" của nữ đạo diễn trẻ Skrabski Fruzsina đề cập đến một tấn thảm kịch xưa nay chưa được chính thức nghiên cứu một cách có hệ thống tại Hungary.
Chưa có những dữ liệu chính xác, tuy nhiên theo bộ phim, ước tính cho thấy có chừng 400-800 ngàn phụ nữ Hungary đã bị Hồng quân Liên Xô cưỡng hiếp và làm nhục khi quân đội Xô-viết tràn vào đất Hung. Đạo diễn bộ phim cho rằng, trong số triệu quân nhân Liên Xô có mặt tại chiến trường Hungary, cứ 10 người lại có một người đã cưỡng bức phụ nữ, và sự cưỡng bức diễn ra nhiều lần.
Thứ Ba, ngày 17 tháng 3 năm 2015

Hãm hiếp hậu chiến: Lính Mỹ có tệ như lính Liên Xô?

Klaus Wiegrefe
Trong hình dung quen thuộc, lính Mỹ ở Đức thời hậu chiến được yêu quý và cư xử tử tế. Nhưng một cuốn sách mới khẳng định rằng lính Mỹ đã hãm hiếp tới 190 nghìn phụ nữ vào lúc kết thúc Thế chiến II. Có chút sự thật nào trong lời cáo buộc gây tranh cãi đó không?
Những gã lính tới vào lúc tối trời. Họ xộc vào nhà và cố gắng lôi hai người phụ nữ lên gác. Nhưng Katherine W. và cô con gái 18 tuổi Charlotte đã vùng chạy thoát được.
Nhưng những gã lính không dễ dàng bỏ cuộc. Họ bắt đầu lục soát mọi ngôi nhà trong vùng và cuối cùng tìm thấy hai người phụ nữ ở trong một cái buồng nhỏ của một nhà hàng xóm ngay trước lúc nửa đêm. Những gã đàn ông lôi họ ra và quăng họ lên hai cái giường. Tội ác mà sáu tên lính đã thực hiện vào tháng Ba 1945, ngay gần trước khi Thế chiến II kết thúc. Cô gái kêu cứu: “Mẹ ơi. Mẹ ơi.” Nhưng không có ai tới.
Hàng trăm ngàn, có thể là hàng triệu những người phụ nữ Đức đã trải qua số phận tương tự cùng lúc đó. Thường thì những cuộc hãm hiếp tập thể được buộc tội cho Hồng quân ở phía Đông nước Đức. Nhưng trường hợp này thì khác. Những tên hiếp dâm là lính của Hợp chúng quốc Hoa Kỳ và tội ác diễn ra ở Sprendlingen, một làng nhỏ gần sông Rhine ở miền Tây.
Vào lúc chiến tranh chấm dứt, khoảng 1,6 triệu lính Mỹ đã tiến vào sâu trong nước Đức, và cuối cùng đã gặp cánh quân Liên Xô ở sông Elbe. Ở Mỹ, những người đã giải phóng châu Âu khỏi ách phát xít được gọi là “Thế hệ Vĩ đại nhất”. Và người Đức cũng phát triển hình ảnh tích cực của những người tiếp quản/chiếm đóng: những người lính dễ thương phân phát kẹo cao su cho trẻ em và làm vui các quý cô người Đức bằng nhạc jazz và nylon.
Nhưng hình ảnh đó có đồng nhất với thực tế? Nhà sử học người Đức Miriam Gebhardt, nổi tiếng ở Đức với cuốn sách về nhà nữ quyền hàng đầu Alice Schwarzer và phong trào nữ quyền, vừa xuất bản một cuốn sách mới gây nên sự nghi ngờ về phiên bản được chấp nhận lâu nay của vai trò của nước Mỹ trong lịch sử hậu chiến Đức.
GIs watch German girls swimming in July, 1945 in this image, part of a photo essay for  Life  magazine. GIs watch German girls swimming in July, 1945 in this image, part of a photo essay for Life magazine.
Lính Mỹ xem các cô gái Đức bơi, 7/1945. Ảnh trong phóng sự ảnh của tạp chí Life.

 
Những bản báo cáo từ Kho lưu trữ Thiên chúa giáo
Tác phẩm vừa ra mắt hôm thứ Hai ở Đức, đã đưa ra một cái nhìn gần cận hơn về việc hãm hiếp phụ nữ Đức của cả bốn tứ cường chiến thắng khi Thế chiến II kết thúc. Đặc biệt, cái nhìn của tác giả về hành vi của lính Mỹ làm người đọc sửng sốt. Gebhardt tin rằng lính Mỹ đã hãm hiếp tới 190 nghìn phụ nữ Đức cho tới lúc Tây Đức giành được quyền tự quyết vào năm 1955, với hầu hết các vụ xâm hại diễn ra trong những tháng ngay sau khi người Mỹ xâm chiếm nước Đức Quốc xã.
Tác giả đưa ra các cáo buộc dựa trên số lượng lớn những bản báo cáo do các linh mục xứ Bavaria lập vào mùa hè năm 1945. Tổng giám mục Munich và Freising đã yêu cầu giới tu sĩ lưu giữ các báo cáo về việc đổ bộ của quân Đồng minh và tòa Tổng giám mục đã xuất bản các phần trích lục từ Kho lưu trữ vài năm trước.
Michael Merxmüller, một linh mục ở làng Ramsau gần Berchtesgaden, đã viết vào ngày 20/7/1945, ví dụ: “Tám cô gái và phụ nữ bị hãm hiếp, vài người bị trước mặt bố mẹ họ”.
Cha Andreas Weingand, ở Haag an der Amper, một ngôi làng nhỏ bé ngay phía bắc sân bay Munich ngày nay, đã viết vào ngày 25/7/1945: “Sự kiện đau lòng nhất trong cuộc đổ bộ là ba vụ hãm hiếp, một phụ nữ đã có chồng, một phụ nữ độc thân và một cô bé 16 tuổi rưỡi trong trắng. Họ đều bị hiếp bởi những người Mỹ say rượu bí tỉ”.
Cha Alois Schiml ở Moosburg viết ngày 1/8/1945: “Do quy định của chính quyền quân sự, một danh sách mọi nhân khẩu và tuổi của họ phải được dán ở cửa mỗi nhà. Kết quả của lệnh này không khó để hình dung ra. …Những cô gái mười bảy tuổi hay những người phụ nữ … được đưa đến bệnh viện, bị lạm dụng tình dục một hoặc nhiều lần”.
Nạn nhân trẻ nhất được đề cập trong bản ghi chép là một đứa bé bảy tuổi. Già nhất là một phụ nữ 69 tuổi.
Những dục vọng của con đực
Các bản ghi chép đã dẫn tác giả Gebhardt tới việc so sánh hành vi của lính Mỹ với những sự làm nhục đầy bạo lực gây ra do Hồng quân ở nửa phía Đông đất nước, nơi những vụ hãm hiếp tập thể tàn bạo và những phi vụ cướp bóc bao trùm lên sự tiếp nhận của đại chúng đối với sự chiếm đóng của Liên Xô. Tuy nhiên Gebhardt nói rằng những vụ hãm hiếp xảy ra ở vùng Thượng Bavaria cho thấy chẳng có gì khác mấy ở phía Nam và Tây Đức hậu chiến cả.
Nhà sử học cũng tin rằng các động cơ cũng tương tự. Cũng như các đồng minh Hồng quân của mình, lính Mỹ, bà tin rằng, kinh hãi về tội ác của người Đức, cay đắng vì những nỗ lực vô nghĩa và nguy hiểm đến tính mạng của họ để bảo vệ đất nước tới phút cuối, và giận dữ về mức độ thịnh vượng khá cao của nước này. Hơn nữa, sự tuyên truyền ở thời điểm đó chuyên chở ý tưởng rằng phụ nữ Đức hấp dẫn lính Mỹ, vì thế thôi thúc những dục vọng đàn ông.
Những ý kiến của Gebhardt có gốc rễ vững chắc trong hệ thống chủ lưu của giới nghiên cứu hiện nay. Khi vụ scandal tra tấn tù nhân ở Abu Ghraib và các tội ác chiến tranh khác do lính Mỹ gây ra ở Irag và Afghanistan bùng lên, nhiều nhà sử học đưa ra cái nhìn phê phán hơn về hành vi của quân đội Mỹ trong những ngày ngay trước và sau khi Thế chiến II kết thúc ở Đức. Những nghiên cứu trong những năm gần đây đã rọi ánh sáng vào những vụ liên quan đến việc lính Mỹ cướp phá nhà thờ, giết thường dân Ý, giết tù binh Đức và hãm hiếp phụ nữ, thậm chí khi họ tiến quân qua Pháp.
Mặc dù có những phát giác như vậy, người Mỹ vẫn được xem như có kỷ luật tương đối khá so với Hồng quân và lính Pháp – sự khôn ngoan thường tình mà Gebhardt hi vọng có thể nghi vấn. Dẫu vậy, mọi bản ghi chép được thu thập trong Nhà thờ Công giáo Bavaria chỉ thêm vào được vài trăm trường hợp. Hơn nữa, các tu sĩ thường khen hành vi “rất đúng đắn và đáng kính” của lính Mỹ. Các ghi chép của họ dường như cho thấy việc lạm dụng tình dục của lính Mỹ có tính ngoại lệ hơn là bản chất.
Vậy thì làm thế nào mà nhà sử học đi tới chỗ có con số gây sốc là 190 nghìn vụ hãm hiếp đó?
Bằng chứng đầy đủ?
Con số tổng không phải là kết quả của một nghiên cứu sâu trong lưu trữ khắp đất nước. Nó là một phép ngoại suy thì đúng hơn. Gebhardt đưa ra sự ước định rằng 5 phần trăm số “trẻ em chiến tranh” được sinh ra có mẹ là những phụ nữ không có hôn thú ở Tây Đức và Tây Berlin vào giữa thập niên 1950 là sản phẩm của hãm hiếp. Nó đưa đến kết quả tổng cộng 1900 trẻ em có bố là người Mỹ. Gebhardt còn suy luận xa hơn rằng tính trung bình, cứ 100 vụ hãm hiếp thì có một ca sinh. Kết quả bà đưa ra là con số 190 nghìn nạn nhân.
Một kết quả như thế, thực vậy, dường như khó mà thừa nhận được. Khi con số thực sự cao như thế, nó hầu như chắc chắn phải có nhiều báo cáo về hãm hiếp trong hồ sợ của các bệnh viên hay các nhà chức trách y tế, hoặc phải có nhiều hơn những báo cáo của các nhân chứng. Gebhardt không thể đưa ra bằng chứng nào có số lượng đầy đủ như vậy.
Một sự ước lượng khác, xuất phát từ giáo sư ngành tội ác học Mỹ Robert Lilly, người đã nghiên cứu các vụ hãm hiếp bị xử ở các tòa án binh Mỹ, có con số là 11 nghìn vụ xâm hại tình dục nghiêm trọng diễn ra vào tháng 11 năm 1945 – một con số ngay bản thân nó cũng đủ kinh khủng.
Nhưng Gebhardt chắc chắn đúng ở một điểm: Đã quá lâu, nghiên cứu lịch sử bị áp đảo bởi ý kiến rằng các vụ hãm hiếp do lính Mỹ gây ra là không thể nào có vì phụ nữ Đức chỉ muốn nhảy ngay lên giường với họ.
Tuy vậy, người ta sẽ diễn dịch lời phàn nàn được ghi lại của một người chủ khách sạn ở Munich ngày 31/5/1945 như thế nào đây? Bà ta ghi lại rằng lính Mỹ trưng dụng vài phòng và có bốn phụ nữ “chạy vòng quanh, hoàn toàn trần truồng” và “đổi phòng vài lần”. Có thực sự là tình nguyện không?
Ngay cả nếu không phải người Mỹ đã gây ra tới 190 nghìn vụ tội ác tình dục, vẫn là điều đúng đối với các nạn nhân hãm hiếp hậu chiến – là không thể chối cãi rằng có một hiện tượng phổ biến lúc Thế chiến II kết thúc, không có “văn hóa của trí nhớ, không có sự ghi nhận công khai, không có lấy một lời xin lỗi” từ những kẻ chiếm đóng, Gebhardt viết. Và ngày nay, 70 năm sau khi chiến tranh chấm dứt, điều không may là không có vẻ như tình hình sẽ sớm thay đổi.
Nguyễn Trương Quý dịch từ báo Đức Spiegel International - http://www.spiegel.de/international/germany/book-claims-us-soldiers-raped-190-000-german-women-post-wwii-a-1021298.html


09-05-2015

Các vụ hãm hiếp tại Đức sau chiến tranh

Sau chiến tranh, vấn đề phụ nữ bị hãm hiếp tại nước Đức là một chủ đề tế nhị, nhất là trong thời kỳ chiến tranh lạnh. Vì lý do tuyên truyền, người ta chỉ tố cáo Hồng quân Liên Xô. Thế nhưng, trên thực tế, binh sĩ các nước Mỹ, Anh, Pháp cũng không phải là mẫu mực gì và cũng đầy kỳ thị đối với thường dân nước chiến bại.
Khoảng 860.000 phụ nữ đã bị hãm hiếp trong giai đoạn sau chiến tranh bởi quân đội của bốn nước Đồng minh tham chiến chống lại nước Đức phát xít của Hitler. Nhận định này của nhà sử học Miriam Gebhardt trong cuốn sách « Khi binh sĩ kéo tới » cho thấy các vụ bạo hành, hãm hiếp đã diễn ra một cách ồ ạt tại nước Đức bị chiếm đóng.
Trong một thời gian dài, chỉ có Hồng quân Liên Xô bị tố cáo và quả thực là đa số các vụ hãm hiếp là do binh sĩ Liên Xô tiến hành. Thế nhưng, quân đội Mỹ, Anh, Pháp cũng không phải là vô can. Thực tế này đã không được nói đến trong suốt thời kỳ chiến tranh lạnh. Những hành động này không thể biện minh là do muốn trả thù tội ác của phát xít Đức.
Nhà sử học Miriam Gebhardt nhận định :« Không phải chỉ có phụ nữ Đức bị hãm hiếp. Binh sĩ Mỹ cũng hãm hiếp cả phụ nữ Anh, Pháp, vợ của các binh sĩ thuộc quân đồng minh. Quân Liên Xô thì hãm hiếp phụ nữ Ba Lan và cả những phụ nữ vừa ra khỏi trại tập trung. Không thể giải thích những hành động này là do ý muốn trả thù và lòng căm thù ».
Các nạn nhân thường giữ im lặng, không nói về những gì mà họ phải hứng chịu. Nếu mang thai, họ lại còn bị lên án mạnh hơn lúc sinh con. Nếu vụ việc vỡ lở, họ bị tố cáo đã ngủ với kẻ thù, sinh con mà không có chồng.
Ngay cả những phụ nữ Đức có quan hệ tình ái và đồng thuận với một binh sĩ quân đồng minh, cũng không sống dễ dàng. Quân đồng minh chiến thắng không chấp nhận có quan hệ thân thiết với thường dân nước chiến bại. Việc kết hôn lập gia đình rất hiếm. Những đứa con của các gia đình này, theo thẩm định có khoảng 200.000 trẻ, thường sống với người mẹ độc thân và thường bị tẩy chay, xa lánh khi người ta biết được tông tích của chúng.
Margot Jung, con gái một quân nhân Pháp đóng tại Coblence, sau chiến tranh cho biết : « Ở trường, người ta thường xuyên hỏi tên của bố và mẹ. Tôi thường trả lời thày giáo là tôi không có bố. Thế là thày giáo nhắc nhở : Em phải có bố, ai cũng có một người cha ».
Vào thời kỳ đó, binh sĩ Pháp thường ở nhà dân. Do vậy, các cuộc gặp gỡ, làm quen dễ dàng hơn. Khác với những nước khác, Paris muốn sử dụng những đứa trẻ này vào mục đích làm tăng dân số, sẵn sàng cấp quốc tịch và đưa chúng về Pháp. Do vậy, những bà mẹ Đức lại càng phải kín tiếng để giữ con.
Cho đến thập niên vừa qua, Margot Jung mới biết được sự thật. Người cha của bà đã qua đời, nhưng cuộc gặp với hai người em gái cùng cha khác mẹ tại Pháp đã mang lại cho bà một gia đình mới.
« Giờ đây, tôi đã tự hòa giải với bản thân mình. Tôi có thể nói về việc này một cách thoải mái. Trước đây thì không thể vì quá xấu hổ và nhục nhã. Tôi rất biết ơn về món quà này. Tôi yêu quí các em tôi. Tôi đã biết bố tôi là ai. Tôi là một ví dụ về việc kiên trì tìm kiếm và thành công ».
Thế nhưng đối với nhiều người khác, việc tìm kiếm không thành hoặc là họ bị chính người cha, gia đình mới khước từ thừa nhận.