04 tháng 5 2010

Симонов, Константин Михайлович - Открытое письмо. 1943

Симонов, Константин Михайлович - Открытое письмо. 1943

Женщине из г. Вичуга

Я вас обязан известить,
Что не дошло до адресата
Письмо, что в ящик опустить
Не постыдились вы когда-то.

Ваш муж не получил письма,
Он не был ранен словом пошлым,
Не вздрогнул, не сошел с ума,
Не проклял все, что было в прошлом.

Когда он поднимал бойцов
В атаку у руин вокзала,
Тупая грубость ваших слов
Его, по счастью, не терзала.

Когда шагал он тяжело,
Стянув кровавой тряпкой рану,
Письмо от вас еще все шло,
Еще, по счастью, было рано.

Когда на камни он упал
И смерть оборвала дыханье,
Он все еще не получал,
По счастью, вашего посланья.

Могу вам сообщить о том,
Что, завернувши в плащ-палатки,
Мы ночью в сквере городском
Его зарыли после схватки.

Стоит звезда из жести там
И рядом тополь — для приметы...
А впрочем, я забыл, что вам,
Наверно, безразлично это.

Письмо нам утром принесли...
Его, за смертью адресата,
Между собой мы вслух прочли —
Уж вы простите нам, солдатам.

Быть может, память коротка
У вас. По общему желанью,
От имени всего полка
Я вам напомню содержанье.

Вы написали, что уж год,
Как вы знакомы с новым мужем.
А старый, если и придет,
Вам будет все равно ненужен.

Что вы не знаете беды,
Живете хорошо. И кстати,
Теперь вам никакой нужды
Нет в лейтенантском аттестате.

Чтоб писем он от вас не ждал
И вас не утруждал бы снова...
Вот именно: «не утруждал»...
Вы побольней искали слова.

И все. И больше ничего.
Мы перечли их терпеливо,
Все те слова, что для него
В разлуки час в душе нашли вы.

«Не утруждай». «Муж». «Аттестат»...
Да где ж вы душу потеряли?
Ведь он же был солдат, солдат!
Ведь мы за вас с ним умирали.

Я не хочу судьею быть,
Не все разлуку побеждают,
Не все способны век любить,—
К несчастью, в жизни все бывает.

Ну хорошо, пусть не любим,
Пускай он больше вам ненужен,
Пусть жить вы будете с другим,
Бог с ним, там с мужем ли, не с мужем.

Но ведь солдат не виноват
В том, что он отпуска не знает,
Что третий год себя подряд,
Вас защищая, утруждает.

Что ж, написать вы не смогли
Пусть горьких слов, но благородных.
В своей душе их не нашли —
Так заняли бы где угодно.

В отчизне нашей, к счастью, есть
Немало женских душ высоких,
Они б вам оказали честь —
Вам написали б эти строки;

Они б за вас слова нашли,
Чтоб облегчить тоску чужую.
От нас поклон им до земли,
Поклон за душу их большую.

Не вам, а женщинам другим,
От нас отторженным войною,
О вас мы написать хотим,
Пусть знают — вы тому виною,

Что их мужья на фронте, тут,
Подчас в душе борясь с собою,
С невольною тревогой ждут
Из дома писем перед боем.

Мы ваше не к добру прочли,
Теперь нас втайне горечь мучит:
А вдруг не вы одна смогли,
Вдруг кто-нибудь еще получит?

На суд далеких жен своих
Мы вас пошлем. Вы клеветали
На них. Вы усомниться в них
Нам на минуту повод дали.

Пускай поставят вам в вину,
Что душу птичью вы скрывали,
Что вы за женщину, жену,
Себя так долго выдавали.

А бывший муж ваш — он убит.
Все хорошо. Живите с новым.
Уж мертвый вас не оскорбит
В письме давно ненужным словом.

Живите, не боясь вины,
Он не напишет, не ответит
И, в город возвратись с войны,
С другим вас под руку не встретит.

Лишь за одно еще простить
Придется вам его — за то, что,
Наверно, с месяц приносить
Еще вам будет письма почта.

Уж ничего не сделать тут —
Письмо медлительнее пули.
К вам письма в сентябре придут,
А он убит еще в июле.

О вас там каждая строка,
Вам это, верно, неприятно —
Так я от имени полка
Беру его слова обратно.

Примите же в конце от нас
Презренье наше на прощанье.
Не уважающие вас
Покойного однополчане.

По поручению офицеров полка
К. Симонов

1943
La mujer de la g. Вичуга

Yo le deberá notificar,
Que no llegó a su destino
La carta, que en un cajón de tragar
No постыдились usted en algún momento.

Su marido no ha recibido la letra,
Él no fue herido por la palabra пошлым,
No se estremeció, no se ha vuelto loco,
No maldijo todo lo que había en el pasado.

Cuando él levantó a los combatientes
En el ataque junto a las ruinas de la estación de tren,
Aburrido de la brutalidad de sus palabras
Él, por suerte, no терзала.

Cuando él caminó pesadamente,
Стянув sangrienta de trapo de la herida,
Carta de usted sigue todo lo que pasaba,
Todavía, por suerte, era temprano.

Cuando las piedras se cayó
Y la muerte оборвала aliento es,
Él todavía no he recibido,
Por suerte, su посланья.

Te puedo informar de lo
Que, завернувши en el manto de tiendas de campaña,
Estamos por la noche en la plaza de ciudad
Él fue echado después de la lucha.

Vale la pena la estrella de hojalata, allí
Y al lado de el álamo - para la seña de...
Y sin embargo, me olvidé de que usted,
Probablemente, es indiferente.

La carta nos la mañana trajo...
Por la muerte del destinatario,
Entre ellos hemos leído en voz alta -
Tan usted perdone a nosotros, los soldados.

Puede ser que la memoria es corta
Tienes. En general желанью,
En nombre de todo el estante
Yo te recuerdo содержанье.

Usted escribió, que mucho de año,
Como usted está familiarizado con el nuevo marido.
Y el viejo, si vendrá
Usted le importa innecesario.

Que no conoce los males,
Vive bien. Y por cierto,
Ahora hay necesidad de
No лейтенантском certificado.

Para cartas él no esperó a que el
Y usted no утруждал sería de nuevo...
Eso es exactamente: «no утруждал»...
Usted побольней buscado palabras.

Y todos. Y nada más.
Nos перечли su paciencia,
De todas esas palabras, que para él
En la hora de la separación en el alma del que ha encontrado usted.

«No утруждай». «El esposo». «El certificado»...
Sí, donde el ferrocarril que el alma se ha perdido?
Después de todo, él mismo era un soldado, soldado!
Ya que estamos por que con ellos murieron.

Yo no quiero ser juez,
No todos separación de conquistar,
No todos son capaces de un siglo de amor,-
Desgraciadamente, en la vida todo pasa.

Bueno, bien, que no amamos,
Aunque es más que innecesario,
Dejar de vivir se va con otro,
Dios está con él, no con su marido, si no con su esposo.

Pero los soldados no tienen la culpa
Es que el lanzamiento no sabe,
Que el tercer año de sí mismo consecutivos,
Usted protegiendo, se.

Bueno, deja usted no podrían
Deje que las amargas palabras, pero noble.
En su alma no se ha encontrado -
Así ocuparían donde quieras.

En la patria nuestra, afortunadamente, hay
Muchas femeninos ducha de alta,
Son de la b que tuvo el honor de
Le escribió b estas líneas;

Son de la b por usted de la palabra encontrado,
Para aliviar la nostalgia de otra persona.
De nosotros arco de él hasta la tierra,
Reverencia por el alma de su mayor.

No a usted, mientras las mujeres de otros,
De nosotros отторженным guerra,
Acerca de nosotros queremos escribir,
Hágales saber - usted lo виною,

Que sus maridos en el frente, aquí,
A veces en el alma luchando con vosotros,
Con невольною la ansiedad de la espera
De la casa de correos antes de la pelea.

Somos su no al bien leído,
Ahora tenemos la secreta amargura duele:
Y, de repente, no estás sola podido,
De repente alguien conseguirá?

En el tribunal distantes de sus esposas
Le enviaremos. Usted клеветали
En ellos. Usted dudar de ellos
Nosotros en el minuto ocasión de dalí.

Deje que pondrá a usted en la culpa,
Que el alma птичью se escondían,
Que a causa de la mujer, la esposa,
Sí mismos, siempre daban.

Mientras que el ex marido de su - él es asesinado.
Todo bien. Vivir con el nuevo.
Tan muerto usted no sería ofender
En la carta sido innecesario de la palabra.

Vivir sin temor a la culpa,
No se escribirá, no responde
Y, en la ciudad vuelve con la guerra,
Con otro de tu mano no es la inflación.

Sólo uno más de perdonar
Tiene su por que,
Probablemente, con un mes de traer
Aún te será cartas mail.

Tan nada que hacer aquí -
La carta de медлительнее de la bala.
A usted cartas en septiembre vendrán,
Y él es asesinado en julio.

De allí que cada línea
Es cierto, desagradable -
Así yo, en nombre de regimiento
Tomo sus palabras de nuevo.

Acepte la misma a finales de nosotros
Презренье nuestro para nada.
No уважающие usted
El difunto hablar -- autenticación.

En nombre de los oficiales del regimiento de
A. Simonov

1943
Thư ngỏ
(Gửi một người phụ nữ ở thành phố Vitruc)

Tôi bắt buộc phải báo cho chị rõ
Rằng lá thư chị đã không xấu hổ
Bỏ vào hòm gửi tới nơi đây
Không đến được tay người cần nhận nó

Chồng chị đã không phải đọc thư,
Không bị thương bởi lời đê tiện,
Không kinh hoàng sửng suốt phát điên lên,
Không gào thét rủa nguyền người khác.

Khi ở cạnh nhà ga đổ nát
Anh ấy dẫn đầu trung đội xung phong,
Sự bạo tàn bất nhẫn trong thư
May sao, không bắt anh đau đớn.

Khi anh ấy gượng bước nặng nề, tay ghì giữ
Mảnh giẻ đầm đìa máu ở vết thương,
Thư chị còn chưa kịp tới chiến trường,
May sao, lúc ấy hãy còn quá sớm.

Khi anh ấy ngã đậ­p đầu xuống đá
Và bặt ngừng hơi thở, cứng đờ đi,
Anh ấy còn chưa nhậ­n được, may sao,
Chưa nhận được lá thư chị gửi.

Tôi có thể báo cho chị rõ
Rằng trong công viên thành phố đêm qua,
Chúng tôi đã làm lễ chôn anh ấy;
Thay cho quan tài - mấy chiếc áo mưa,

Ngôi sao bằng sắt thay mộ chí
Và cây tôpơn đứng bên cạnh cúi đầu...
Nhưng tôi quên mất, với chị giờ chắc hẳn
Điều này còn có nghĩa gì đâu

Chỉ sáng nay họ mới mang thư đến...
Và thay người đồng đội đã hy sinh,
Chúng tôi đọc thành tiếng cho nhau nghe.
Thôi thì chị hãy thứ tha cho chúng tôi - người lính!

Trí nhớ chị có lẽ là chẳng tốt
Nên bây giờ theo yêu cầu chung,
Tôi nhân danh tất cả trung đoàn
Nhắc cho chị nội dung thư đã viết.

Chị viết rằng thấm thoắt đã gần năm
Kể từ khi chị biết anh chồng mới,
Còn chồng cũ, có may mà trở lại,
Chị cũng không cần, nói chi chuyện không may...

Rằng chị không hề gặp khó khăn,
Rằng chị sống hoàn toàn hạnh phúc,
Rằng "tôi giờ không chút nào cần thiết
Cái đồng lương trung uý của anh...".

Để anh ấy thôi khỏi mong thư chị,
Thôi "quấy rầy" đời chị từ nay...
Phải, chị đã gắng công và tìm thấy
Cái từ như dao cứa "quấy rầy".

Chỉ thế thôi. Không có gì hơn.
Chúng tôi đã đọc kiên trì nhẫn nại
Hệt những lời trong lúc chia tay
Chị tìm thấy và gửi cho anh ấy.

"Đừng quấy rầy", "chồng", "lương trung uý"
Trời, ở xó xỉnh nào chị đã đánh mất lòng đi?
Anh ấy là ngườ lính, là người lính cơ mà!
Anh ấy cùng chúng tôi chiến đấu hy sinh cho chị!

Tôi không muốn phán xét hay kết án
Đâu phải mọi người đều đủ sức thắng chia ly,
Đâu phải ai cũng biết yêu trọn kiếp trọn đời, -
Trong cuộc sống, đáng tiếc thay, mọi sự đều có thể.

Nhưng tôi không hiểu nổi, sao chị nơ nhẫn tâm,
Chẳng chút sợ hãi, đồng loã cùng cái chết,
Bất ngờ thờ ơ gử­i tới chiến trường
Chiếc phong bì chứa đầy bệnh dịch?

Thì đành rằng anh ấy hết được chị yêu,
Đành rằng chị thôi không chút cần anh ấy,
Đành rằng chị sống vui vẻ cùng người khác
Như với chồng hay như với ai ai...

Nhưng chẳng lẽ lính chúng tôi có lỗi
Vì không hay nghỉ phép là chi,
Vì ba năm rồi liên tục, chúng tôi
Bảo vệ chị, tự quấy rầy mình đến thế?

Một khi chị đã không tìm nổi
Những lời xót xa nhưng cao thượng của con người,
Một khi trong mình chị đã không tìm thấy chúng,-
Chị sẽ là gì, chị sẽ là ai?

Trên Tổ quốc ta may sao, không thiếu
Những tấm lòng phụ nữ thanh cao,
Họ có thể viết những dòng này cho chị,-
Hãy coi đây là vinh dự lớn lao!

Họ có thể thay chị tìm lời
Làm dịu bớt bất hạnh đời người khác.
Trước họ, chúng tôi sẵn sàng quỳ sát đất
Để cảm ơn tâm hồn ngọc sáng ngời.

Không phải cho chị đâu, cho những người phụ nữ ấy,
Những người vợ phải xa chồng vì khói lửa chiến tranh,
Chúng tôi muốn viết về chuyện chị
Để họ biết rằng, chính chị - nguyên nhân

Khiến chồng họ, ở đây, ngoài tiền tuyến,
Đôi lúc phân vân, trăn trở, âm thầm,
Bất giác lo âu khi mong ngóng chờ trông
Thư nhà tới trước lúc vào trậ­n đánh.

Chúng tôi đã không may đọc dòng thư chị
Và nỗi sợ đắng cay sẽ bám riết từ đây
Lỡ không chỉ mình chị có thể làm như thế,
Lỡ sẽ có người thứ hai phả chịu cảnh này?

Chúng tôi lôi chị tới phiên toà
Của những người vợ đang sống nơi xa ngái:
Chị đã vu khống họ. Đã trong giây phút
Khiến chúng tôi ngờ vực tình người.

Hãy để họ kết cho chị tội
Che giấu lòng nhỏ mọn xấu xa,
Tội đã dám cả gan dối trá
Làm phụ nữ và làm vợ tới ngày nay.

Còn chồng chị thì - anh ấy đã hy sinh,
Thế là ổn phải không? Cứ sống cùng chồng mới.
Người đã khuất không thể nào viết nổi
Trong thư lời trách giận hoài hơi.

Chị cứ sống, không lo đền tội lỗi,
Anh ấy sẽ chẳng viết gì đâu, sẽ chẳng trả lời,
Ngày thắng lợi sẽ không trở về thành phố
Và thấy chị trên hè đang sánh bước cùng ai.

Chỉ còn một việc này chị phải
Tha thứ nốt cho anh ấy mà thôi -
Dăm ba tháng nữa thư anh ấy
Mới theo đường bưu điện tới nơi.

Làm sao được, biết làm sao được,
Thư đi thường chậm hơn đạn bay.
Tháng chín này, chị mới nhậ­n được thư,
Còn anh ấy đã hy sinh từ tháng bảy.

Trong thư dòng nào cũng dành cho chị,
Điều đó hiển nhiên chỉ khiến chị bực mình thôi.
Vậ­y nhân danh tất cả trung đoàn,
Tôi xin thu hết những lời anh ấy lại.

Và cuối cùng, nhậ­n từ chúng tôi mau
Sự khinh bỉ trước khi vĩnh biệt, -
Những người không tôn trọng chị chút nào,
Đồng đội cùng trung đoàn với người đã khuất!
Thay mặt các sỹ quan trung đoàn.

Konstantin Simonov
1943

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét