20 tháng 11 2012

20/11



Công việc gieo con chữ nơi vùng cao, vùng sâu còn có các thầy cô giáo nữa, hôm nay 22/11 xin bổ xung thêm hình ảnh các thầy cô.


































23/11/2003

Chùm ảnh: Gian nan gieo con chữ vùng cao, vùng sâu

(Dân trí) - Để có thể mang được con chữ đến với trẻ em học sinh vùng sâu, vùng khó khăn nhiều giáo viên ở các tỉnh Gia Lai, Kon Tum không chỉ chịu nhiều vất vả mà có lúc còn phải mang cả mạng sống của mình ra để đánh cược với tử thần.
Chùm ảnh: Gian nan gieo con chữ vùng cao, vùng sâu
Trước đây để vào được làng Kpắih (xã Ayun, Chư Sê, Gia Lai) dạy học, thầy Trần Văn Đạt (ảnh) và các giáo viên phải mạo hiểm đi trên chiếc bè này.
Chùm ảnh: Gian nan gieo con chữ vùng cao, vùng sâu
Để vào được xã Đăk Kôi (Kon Rẫy, Kon Tum), các giáo viên phải đi qua ngầm nước này và có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào khi lũ đầu nguồn bất ngờ ập đến.
Chùm ảnh: Gian nan gieo con chữ vùng cao, vùng sâu
Sau khi cầu treo bị hư, các thầy cô giáo dạy ở xã Đăk Kôi (Kon Rẫy, Kon Tum) phải liều mình lội sông để đi dạy.
Chùm ảnh: Gian nan gieo con chữ vùng cao, vùng sâu
Các thầy cô vất vả qua những con đường đất để "gùi" chữ lên đỉnh Măng Rơi (huyện Tu Mơ Rông, Kon Tum).
Chùm ảnh: Gian nan gieo con chữ vùng cao, vùng sâu
Trước đây do thiếu giáo viên, một mình thầy Trần Văn Đạt (Trường tiểu học Lê Lợi, xã Ayun, Chư Sê, Gia Lai) phải cùng lúc dạy 2 lớp như thế này.
Nơi xã
Nơi xã nghèo, các học sinh đi học trong trang phục quần đùi, áo cộc, chân trần.
Các lớp học thì mưa, nắng, gió luôn tấn công các em học sinh.
Các lớp học thì mưa, nắng, gió luôn tấn công các em học sinh.
Các phòng học xuống cấp trầm trọng nhưng các em vẫn cố gắng học bài mong thay đổi tương lai.
Các phòng học xuống cấp trầm trọng nhưng các em vẫn cố gắng học bài mong thay đổi tương lai.
Ngoài giờ đi học, nhiều em học sinh vùng cao phải vất vả mưu sinh như thế này.
Ngoài giờ đi học, nhiều em học sinh vùng cao phải vất vả mưu sinh như thế này.
Bữa cơm chỉ với cá kho mặn, canh bí của các em học sinh nội trú ở một xã vùng sâu.
Bữa cơm chỉ với cá kho mặn, canh bí của các em học sinh nội trú ở một xã vùng sâu.
Thiên Thư
Thiếu tá Bùi Đức Sự luôn tận tình giảng dạy cho các học viên của lớp xóa mù.
Thầm lặng, miệt mài gieo chữ Bản vùng cao
(GD&TĐ) - Phìn Giàng C- Bản người Mông trên núi cao vút nơi chân trời, xa xôi, cách trở, chủ yếu đồi núi cao vút, vực sâu, khí hậu khắc nghiệt. Phân hiệu trường học không có điện lưới, không công trình nước sạch, lớp học ghép, giáo viên phải ở, sinh hoạt luôn trong lớp học… vậy mà 12 năm trôi qua, đã có một đôi vợ chồng  trẻ vẫn thầm lặng, gắn bó miệt mài gieo chữ.
Bao năm vất vả, cô Hiệp vẫn say sưa giảng dạy
Bao năm vất vả, cô Hiệp vẫn say sưa giảng dạy
Chúng tôi tìm đến thôn Phìn Giàng C lúc trời đã xế chiều. Phân hiệu trường tiểu học và mầm non hiện ra nằm cạnh ven con đường đất mới mở là 1 dãy nhà cấp 4 đã cũ, vẻn vẹn 4 phòng, một phòng là lớp mầm non, 1 cô giáo vừa ở vừa dạy học và 03 phòng học còn lại là 03 lớp 1,2,3 và phòng ở của vợ chồng thầy, cô giáo anh Dương Văn Quân và chị Hoàng Thị Hiệp.
Tiếp chúng tôi trong phòng học vốn dành làm chỗ ở, sinh hoạt của vợ chồng, thầy giáo Dương Văn Quân lặng lẽ kể về cuộc sống, công việc của vợ chồng anh.
Sau khi học hết lớp 12, cả 2 anh chị học lớp giáo dục 12 +1 tại trung tâm giáo dục thường xuyên thị xã Cam Đường cũ, nay sát nhập thành phố Lào Cai. Tại lớp học này anh Quân và chị Hiệp đã yêu nhau.
Sau khi tốt nghiệp năm 1998, anh, chị lập gia đình và cùng viết đơn lên vùng cao dạy học. Năm 1999, cả vợ chồng anh chị Quân- Hiệp được phân công về “cắm bản”  dạy học tại xã  Tả Củ Tỷ.
Trên đường leo lên bản Phìn Giàng C
Trên đường leo lên bản Phìn Giàng C
Đến năm 2001, cả 2 vợ chồng điều chuyển công tác về cắm bản dạy học tại phân hiệu Trường tiểu học thôn Phìn Giàng C cách trung tâm xã Cốc Ly tới 8 km, trong khi đó Cốc Ly là xã vùng cao, vùng đặc biệt khó khăn cách trung tâm huyện hơn 30 km, đường xá đi lại hết sức khó khăn, địa hình hiểm trở, khí hậu khắc nghiệt…
Hiện nay, tại phân hiệu tiểu học thôn Phìn Giàng C chỉ có 2 vợ chồng Quân- Hiệp giảng dạy 3 lớp, với 33 em học sinh từ lớp 1- lớp 3, chị Hiệp dạy lớp 1, anh Quân dạy lớp 2 và 3 học lớp ghép.
Phìn Giàng C là bản vùng cao, vùng đồng bào dân tộc Mông thuộc diện đặc biệt khó khăn, có 47 hộ dân cư trú,  trước đây là điểm nóng của huyện Bắc Hà nói riêng và tỉnh Lào cai về tình trạng di dịch cư tự do, trình độ dân trí còn hạn chế, đời sống dựa vào nghề trồng ngô quanh năm vất vả, ít quan tâm đến việc học hành con em, nhiều cháu nhỏ ở nhà phụ giúp gia đình chăn trâu, đi nương  trồng ngô, làm cỏ, thu hoạch ngô, khi có gia đình di cư, lại có học sinh bỏ học… tỷ lệ học sinh đến trường và tỷ lệ chuyên cần còn hạn chế…
Thầy giáo Quân kể về một số khó khăn và biện pháp khắc phục  trong việc huy động học sinh đến trường học đầy đủ, bảo đảm tỷ lệ chuyên cần vùng cao Phìn Giàng C; “ Vợ chồng chúng tôi chuyển về công tác ở thôn Phìn Giàng này từ năm 2001 cho đến nay. Trong quá trình công tác gặp rất nhiều khó khăn. Những năm đầu nhận thức của bà con nhân dân còn rất hạn chế về việc học tập của con cái dẫn tới việc chúng tôi tuyên truyền, vận động phụ huynh cho con em đi học gặp nhiều khó khăn. Ngoài giờ lên lớp, chúng tôi phải đi thôn để vận động, tuyên truyền, phân tích cho bà con hiểu việc học tập của con em là rất quan trọng nên bà con đã hiểu ra và cho con em đi học bây giờ là tương đối đầy đủ  ”.
Một góc bản vùng cao Phìn Giàng
Một góc bản vùng cao Phìn Giàng
Năm 2010, với những thành tích đóng góp trong công tác phổ cập xóa mùa chữ, công tác giáo dục tiểu học vùng cao và công tác xã hội tại thôn,  anh Quân được kết nạp Đảng, ý thức trách nhiệm của người Đảng viên Đảng cộng sản Việt Nam, anh Quân động viên vợ con kiên trì bám trụ, tích cực thi đua dạy học, cống hiến hết mình cho sự nghiệp trồng người.
Kỷ niệm sâu sắc nhất đối với vợ chồng anh Quân, chị Hiệp là cách đây gần 2 năm, vào thời điểm cuối tháng 4 đầu tháng 5  năm 2011,  gần 2/3 số hộ dân trong thôn do hiểu biết, nhận thức hạn chế bị kẻ xấu lợi dụng lôi kéo, lừa gạt di cư sang Mường Nhé tỉnh Lai Châu, có 1 số hộ đi 1 tuần trở về có một số hộ sau nửa tháng mới trở về, trong khoảng thời gian đó 1 tháng 2 vợ chồng không về nhà thăm con nhỏ mà ở lại thôn,  vợ chồng thầy cô giáo Quân- Hải vẫn duy trì lớp học, cùng các chiến sỹ Công an hàng ngày bám thôn, khi có hộ dân nào trở về, vợ chồng Quân- Hiệp đến tận nhà vận động cho con em đi học ngay để kịp thi chuyển lớp. Nhờ đó năm học 2011- 2012 tại phân hiệu tiểu học thôn Phìn Giàng C kết thúc tốt đẹp.
Hiện nay, con đường lên thôn được chương trình 135 CP, giai đoạn 2 đầu tư xây dựng đang trong giai đoạn cuối hoàn thành, điện lưới Quốc gia vừa được kéo đến thôn cách đây hơn 1 tháng, còn công trình nước sạch, xã Cốc Ly dự kiến đầu tư xây dựng cho thôn vào năm 2013.
Có điện, đường, người dân phấn khởi, cuộc sống sinh hoạt, trao đổi buôn bán hàng hóa thuận tiện hơn, người Mông Phìn Giàng C đang giàu lên từ trồng ngô hàng hóa.
Vợ chồng giáo viên Dương Văn Quân- Hoàng Thị Hiệp
Vợ chồng giáo viên Dương Văn Quân- Hoàng Thị Hiệp
Còn cuộc sống của vợ chồng Hiệp- Quân vẫn vậy, ngôi trường không có ánh điện, vẫn ánh đèn dầu đỏ le lói giữa màn đêm thay cho điện, 2 vợ chồng miệt mài soạn giáo án trên tấm phản gỗ đặt luôn ở bục giảng và cũng là chỗ ăn cơm, uống nước, chiếc điếu cày dựng cạnh mép phản, cạnh đó, góc lớp là chiếc giường ngủ của 2 vợ chồng… thật đạm bạc, giản dị.
Họ những người trẻ thật đáng khâm phục đã và đang vượt qua khó khăn, vất vả, sống gắn bó, âm thầm hi sinh, miệt mài gieo chữ nơi vùng cao Phìn Giàng C, góp phần thúc đẩy phát triển sự nghiệp giáo dục vùng cao Cốc Ly nói riêng và huyện Bắc Hà. Họ là tấm gương sáng để lớp giáo viên trẻ hiện nay học tập và noi theo vì sự nghiệp trồng người của quê hương, đất nước.
Tráng Xuân Cường

Các lớp học thì mưa, nắng, gió luôn tấn công các em học sinh.
Các phòng học xuống cấp trầm trọng nhưng các em vẫn cố gắng học bài mong thay đổi tương lai.
  Trước đây để vào được làng Kpắih (xã Ayun, Chư Sê, Gia Lai) dạy học, thầy Trần Văn Đạt (ảnh) và các giáo viên phải mạo hiểm đi trên chiếc bè này.
Trước đây do thiếu giáo viên, một mình thầy Trần Văn Đạt (Trường tiểu học Lê Lợi, xã Ayun, Chư Sê, Gia Lai) phải cùng lúc dạy 2 lớp như thế này.
Để vào được xã Đăk Kôi (Kon Rẫy, Kon Tum), các giáo viên phải đi qua ngầm nước này và có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào khi lũ đầu nguồn bất ngờ ập đến.
Sau khi cầu treo bị hư, các thầy cô giáo dạy ở xã Đăk Kôi (Kon Rẫy, Kon Tum) phải liều mình lội sông để đi dạy.
Nơi xã nghèo, các học sinh đi học trong trang phục quần đùi, áo cộc, chân trần.
Thầy Mọc đang cùng các em học sinh Nà Nôm trong giờ học
Giáo viên vùng cao chưa biết khái niệm về tiền thưởng tết.
Hai thầy giáo méo mặt đẩy xe vượt rừng hơn 1 ngày đường từ xã Trà nam về huyện nhận lương
Một cô giáo từ Trà Linh vượt hơn 2 ngày đường về huyện nhận lương qua tài khoản ngân hàng
Đường lên các xã vùng cao Nam Trà My thường ách tắc vào mùa mưa làm sao để ra huyện nhận lương?

Phi công Tiêm kích

Hình ảnh này đã được thu nhỏ lại. Hãy click vào đây để xem hình gốc. Kích thước gốc là 1094x1535.
Hình ảnh này đã được thu nhỏ lại. Hãy click vào đây để xem hình gốc. Kích thước gốc là 1103x1541.
Hình ảnh này đã được thu nhỏ lại. Hãy click vào đây để xem hình gốc. Kích thước gốc là 1112x1544. Hình ảnh này đã được thu nhỏ lại. Hãy click vào đây để xem hình gốc. Kích thước gốc là 1089x1542. Hình ảnh này đã được thu nhỏ lại. Hãy click vào đây để xem hình gốc. Kích thước gốc là 1091x1518.

23 tháng 10 2012

Khi các đại nhà báo quyết tiêu diệt 1 bà ăn mày

Bà già ngồi trước mặt tôi tên Võ Thị Kim Hường, nhớ lại 2 năm đi ăn xin của mình và kể: “Có lần, thầy chùa cho tui 500 ngàn, mua vé số 2 bà cháu đi bán. Có 2 thằng đi xe máy giật mất vé số. Đó là lần duy nhất bị lừa thôi!” – Đầu đường xó chợ, ngủ lăn lóc ngoài vỉa hè, bến xe, cửa chùa, nhưng chưa bao giờ bà Võ Thị Kim Hường bị ai nhẫn tâm làm gì hay lừa đảo. Chẳng ai nỡ gì mà làm hại 1 bà già bệnh tật gần mù lòa và một đứa cháu 2 tuổi.
Cho đến ngày bà ngỡ ngàng vì mình bị cô phóng viên kênh 14 lừa.
Bà Hường và cháu ngoại Trúc Ly
Bà Hường ngồi co chân lên trước mặt tôi và nói: “Tự dưng hôm đó ra chợ ngồi ăn xin, có người lại chỉ mặt tôi là đồ lừa đảo, có người đi lại nói ê bà già, trên báo nói là ăn xin lừa đảo.” – Chỉ nói được đến đó, nước mắt bà rơi xuống. Trúc Ly nằm ngủ co chân gác lên đùi bà, như chưa hề biết ngoài đời có người đã nhìn bà của bé như 1 kẻ lừa đảo.
Bà không hề biết, trên internet ngày hôm đó, cô phóng viên nọ đã viết 1  bài tên: “Day dứt câu chuyện người đàn bà không nhà dắt cháu đi xin ăn“, trong đó đầy những đoạn phim quay lén, những suy đoán, nghi ngờ hằn học.
Trên Kênh 14 hôm nay, comment về bà Hường đã bị tắt đi, nhưng chỉ vài ngày trước đó, hơn 600 người (có lẽ phần nhiều trẻ măng như đứa con út của bà) đã lên mạng và chửi bà không tiếc lời, theo kiểu: “Xã hội bây giờ khó lường quá”, “Rõ mặt lừa đảo nhé!”….
Hóa ra không chỉ có 2 người ở chợ bà Bầu nói bà Hường lừa đảo, 600 công dân mạng cũng gọi luôn bà là lừa đảo.
Đại gia báo chí Tiền Phong, Kênh 14, Soha chung tay diệt trừ bà ăn xin
Soha viết 1 bài tổng hợp, với tít dành cho bà Hường “Người đàn bà tội nghiệp dắt cháu đi ăn xin và mối quan hệ với những thanh niên “đầu xanh đầu đỏ“- Trong bài không tìm được chi tiết nào mô tả bà lừa đảo, nhưng Soha nhanh chóng xếp bà Hường vào bài viết “Những người đàn bà “to gan” lấy tay che mắt thiên hạ”
Chỉ vài ngày sau đó, không hiểu vì sao, báo Tiền Phong nhảy vào cuộc, viết ngay 1 bài tên: ‘Bà ăn xin bên cháu bé 2 tuổi’-Sự thật nhói lòng” – Trong bài viết, tờ báo liên tục kể ra chuyện nào là bà Hường ngày xưa không cưới chồng, chỉ sống với ông chồng(!?), bà Hường có con phạm tội, đi tù thế nào, bà Hường có ông chồng là Phước Súng, buôn bán ma túy mấy chục năm trước ra sao. Bài viết này khá giống với một bài chân dung nhân vật trên báo chí.
Nguyên cớ của bài báo thì… mù tịt, bà Hường chẳng có công với ai, chẳng làm được việc gì ghê gớm, cũng chẳng phải đã ra tay lừa đảo mấy trăm người hay chém chết ai, tự dưng tờ báo đăng tất tần tật nhân thân, quá khứ, chuyện đời, kể cả chuyện con gái bà… có thai không chồng và đang bị cải tạo. Bài viết giống hệt kiểu thời viết về chân dung bố Lê Văn Luyện hay người yêu đã chết của Nguyễn Đức Nghĩa.
Rõ ràng từ xưa bà Hường có phạm tội, có ở tù, có quản chế của phường. Bà chẳng giấu ai chuyện đó, mà có giấu, đó cũng là giấu đi một nỗi khổ sở của một kiếp đàn bà. Từ sau khi thụ án (lúc rất trẻ) đến tận bây giờ, bà Hường chẳng phạm một tội gì, có chăng, là tội…ăn xin mà bị phóng viên kênh 14 thấy.
Họ đã “tác nghiệp” bà Hường thế nào?
Bà Hường kể lại: “ Cô phóng viên kênh 14 đến gặp tôi, mua phở cho tôi ăn, cô nói tôi cho cô xem giấy tờ. Cô xem xong thì bảo sẽ giúp đỡ tôi. Nói rồi cô bỏ đi.” – Xấp giấy tờ cô gái kênh 14 xem cũng là xấp giấy tờ tôi được xem, bà Hường gói nó cẩn thận vào 1 cái túi. Trên đường ăn xin, ai cần bà xác nhận cái gì thì bà lấy ra. Bà muốn người ta biết vì sao bà phải đi ăn xin.
Đáp lại sự thành thật và cầu khẩn sự giúp đỡ đó, cô phóng viên tuổi teen của Kênh 14 (và những ai to bự hơn sau lưng cô) đã “tung bà lên mạng” bằng tất cả sự hằn học, nghi vấn và cả những bình luận thiếu thiện cảm. Tất cả chỉ để dẫn tới một điều duy nhất: bà già là kẻ lừa đảo.
Cuộc ngã giá của tình thương xót
Từ xưa đến nay, trên mặt báo, người ta có thể thấy nhà báo đồng loạt “đánh” một ông to, bà bự, cô siêu mẫu, anh tỉ phú nào đó. Phải là ai đó rất nổi tiếng, rất yêng hùng, nhà báo mới có thể xông vào đánh đấm.
Đây là lần đầu tiên trong đời, tôi thấy cả tờ báo “đại gia” của miền Bắc tên Tiền Phong, kênh thông tin mạnh nhất của tuổi teen Kênh 14 và cả Soha cùng bay vào “mổ xẻ” bắt nạt… một bà ăn xin.
Chắc cũng là lần đầu tiên, một đại gia truyền thông có thể “làm lơ” cả diễn viên Ngân Khánh có thể bị… bà ăn xin đi kiện.
Tất nhiên là kênh 14 đã tìm ra 1 cách để thoát khỏi chuyện này, thật êm thắm, dịu dàng và còn cười khẩy vào mặt bà già sắp chết đó, họ tiến hành 1 cuộc ngã giá: Bà rút đơn thì “chúng con” sẽ nghĩ cách giúp cháu bà.
Ngay sau đó, Kênh 14 đưa lên báo chuyện bé Trúc Ly cần giúp đỡ. Trong suốt nhiều đoạn văn, kênh 14 viết: “Chính vì vậy, chúng tôi thiết nghĩ nên chăng điều cần thiết ngay lúc đó là mang lại cho bé Trúc Ly tất cả những thứ mà trẻ em được quyền hưởng? Hai tuổi, bé cần được ăn uống đầy đủ dinh dưỡng để phát triển các chức năng như một đứa trẻ bình thường chứ không phải bữa đói bữa no như trước đây. Hai tuổi, bé cũng cần được đến trường, cần được học tập, vui chơi. Hai tuổi, bé cần biết bao một mái nhà để che nắng, che mưa, cần biết bao tình yêu thương chăm sóc, cần sự bảo vệ vững chắc thay thế cho cuộc sống đang quá bấp bênh như bây giờ.” ( Đọc toàn bài báo)
Các anh chị/đại gia nhà báo trên mạng à, từ lúc đẻ ra Trúc Ly đã bị xem là con của một người mẹ đi cải tạo. Nó đã sống từ lúc đẻ ra đến giờ trong tay bà ngoại ăn mày của nó, bằng sữa bò và những ngày tháng trên đường phố. Nó chưa bao giờ chết. Nó biết lay bà dậy khi bà bị xỉu giữa đường, nó biết xin người khác giúp khi bà nó gục xuống vì bệnh tật. Hai tuổi, nhưng Trúc Ly là đứa bé biết bảo vệ bà của nó.
Trước đó, khi người ta gần như đã quên đi quá khứ là con gái của bà mẹ cải tạo thì nhờ có Tiền Phong và Kênh 14, giờ người ta đã biết thêm nó là cháu của 1 bà ăn xin “lấy tay che cả bầu trời” và có 1 quá khứ… trước 1975 đầy đen tối.
Bẩn thỉu lắm, kênh 14 ạ. Có đứa nào trong các bạn đã thò tay xuống giúp con bé ấy có được cái hộ khẩu để đi học chưa? Hay các bạn lấy cái sự giúp đỡ của cộng đồng mạng ấy ra để kì kèo ngã giá với bà già sắp chết? Nếu bà rút đơn, bé Trúc Ly sẽ được giúp đỡ. Thật tuyệt – đó quả là 1 đòn hiểm – đòn của những cô cậu bé/biên tập viên/đại gia báo chí thừa tiền, rải vài đồng ra giữ gìn uy tín, có là gì chăng?
Trong một phỏng vấn, bà Hường nói với tôi: “Tui không muốn gửi nó vào trại nào. Tui đã hứa với con tui, sẽ nuôi con Ly tới lúc nó cải tạo về. Hôm trước nó gọi điện nó nói nhớ con, không như hồi xưa đẻ ra đòi bóp mũi cho chết. Tui bây giờ mến chân mến tay nó rồi, xa nhau sao đành. Hơi thở của nó giờ là của tôi rồi.” – Đâu phải ai đi ăn mày, nghèo mạt rệp, mới phải gửi con vào trại mồ côi đâu hả Kênh 14? Đâu phải người nghèo nào cũng không có trái tim đâu? Con Ly là cháu ngoại bà Hường mà, bà ko thương nó thì ai thương nó ở trên đời này? – Hay các anh chị Kênh 14 thương giùm bà ấy chăng?
Các anh chị đại nhà báo ạ, ngày đầu tiên gặp bà Hường, khi mua phở cho bà ăn, Các anh chị không hề động lòng trắc ẩn nào với con bé ấy. Nhưng giờ, đứng trước 1 bản tin đính chính, các anh chị dùng sự nhân ái của cộng đồng làm bàn đạp cho 1 cuộc ngã giá.
Sẽ thế nào, nếu 1 ngày nọ, phóng viên kênh 14 ra đường và có người chỉ mặt cô ấy, nói:
Ê, phóng viên kênh 14 là đồ lừa đảo.
Ê, biên tập viên kênh 14 là đồ lừa đảo.
Phóng viên kênh 14 ăn xin lừa đảo, trên báo nói thế.
Các cô cậu ấy sẽ cảm thấy gì? Có giống như bà Hường đang ngồi trước mặt tôi đang cảm thấy không?
Nếu 1 ngày nào đó, phóng viên Tiền Phong và Soha không hề phạm 1 tội trạng nào trên đời này, bỗng nhiên thấy trên báo đăng rằng:
Mẹ phóng viên Tiền Phong bán ma túy
20 năm trước, ba phóng viên Tiền Phong chăn dắt gái.
Hiện nay, con trai phóng viên Soha đang ở tù.
Khi chúng tôi viết bài, cháu gái phóng viên Soha đang cải tạo vì làm gái mại dâm.
Họ có cảm thấy bị xúc phạm ko nhỉ?
Họ dường như ko nghĩ gì cả. Bởi vì họ thì ko thể ăn mày, họ quá giàu có và quyền lực. Chỉ có bà Hường bị người cho tiền chỉ vào mặt và nói bà lừa đảo.
Họ không thể thương xót một ai, nhất là 1 kẻ quá nghèo và cách xa thế giới đầy câu khách của họ.
Thế dơ bẩn lắm, Kênh 14 và Tiền Phong ạ!
Khải Đơn
=========================
Bạn có thể đọc nội dung toàn bộ vụ việc, những xác minh, thông tin, chứng cứ tại đây: Loạt bài do anh Sinh Lão Tà  mần:

16 tháng 9 2012

Thông báo chuyển nhà!

Khoằm không xây nhà mới mà chuyển về tân trang mấy căn nhà cũ thủa xưa, mời các bạn thân yêu ghé thăm!

Khoằm ccòn cái nhà này nưa: Chơi với rận (Rận quán)

Mời các bạn qua nhà Khoằm chơi nhé!

04 tháng 8 2012

NƯỚC TA NHÌN TỪ TRỜI CAO

CẢM ƠN ÔNG ANDRÉ KUIPERS - ông là khoa học gia du hành vũ trụ, người Hà Lan, làm việc cho ESA/NASA
 
Vietnam coast line, fishing boats all the way to Hanoi -
André Kuipers

Tôi vô cùng biết ơn ông vì ông đã ghi tấm hình này từ trạm ISS và cho đăng tải trên Blog của ông. Chúng tôi đã có dịp chiêm ngưỡng Tổ quốc Việt Nam thân yêu vào ban đêm, nhìn toàn bộ đất nước và không gian của Biển Đông.

Ông ghi chú về bức ảnh "Vietnam coast line, fishing boats all the way to Hanoi", đơn giản thế thôi, nhưng đối với tôi sao mà tấm ảnh này thiêng liêng đến thế. 
 
Mảnh đất ấy, vùng biển ấy là Tổ quốc thân yêu của chúng tôi.

I sincerely thank you for this shot!

Nếu các bạn có tấm lòng hãy ủng hộ các em nhỏ vùng cao nhé

http://blog.yahoo.com/_JC5OH36AVR2HNFFWFFSKJSNVHE/articles/959572/index
Hôm nay lướt mạng,tôi đọc được một tin nói rằng:

- Có một số nhà hảo tâm ở Hà Nội đang quyên góp sách và bút cho trẻ em vùng cao xem đường link trên.

Đồ dùng học tập


Nhà vệ sinh (Điểm lẻ Chống Mần Mủ, xã Mồ Dề)


Lớp học tại điểm lẻ Chống Chề Mủ, hình ảnh có thể nói thay mọi điều


Tôi cóp ra đây hy vọng ai đó đọc qua,và không thờ ơ với sự thiếu thốn mà các cháu nhỏ trên vùng cao sẽ gặp trong năm học tới sắp đến.

Mong các bạn quan tâm đọc và cùng chia sẻ!

Trân trọng cảm ơn!

01 tháng 8 2012

KHÔN NHÀ DẠI CHỢ - TRẦN ĐĂNG KHOA

http://laokhoa.blogtiengviet.net/2012/07/29/kha_n_nha_daoni_charc
Tất nhiên, ai rồi cũng sẽ chết vì bệnh.

Nhưng những bệnh nhân đáng thương ấy không phải chết vì bệnh tật, mà vì bệnh …sùng ngoại.

Cái gì của nước ngoài cũng tốt.

Đến cả hàng hóa, vật dụng, hàng xách tay, hàng…ngoài luồng cũng đều …tốt cả.

Còn những gì của ta cũng đều rẻ rúng, “hâm đơ”. Hãm.

Từ hàng hóa, vật dụng, đến cả …con người.

Các Hoa hậu của ta, phần lớn cũng sắm…chồng ngoại.

Thế thì trách gì mấy bác nông dân chân lấm, tay bùn, bị nhức đầu, sổ mũi, hay cắt trĩ, truyền nước…, toàn những bệnh đơn giản, cũng phải kén bàn tay của bác sĩ ngoại, dù sự kén chọn ấy có phải trả cái giá ngất nghểu ở cái xứ …cung giăng thì cũng cứ chơi.

Không đủ tiền thì bán đất cát, nhà cửa.

Tính mạng còn chả tiếc thì tiếc gì mấy chuc …triệu bọ.

Xem phim Chủ Nghĩa Tư Bản : Một Câu Chuyện Tình- Capitalism: A Love Story

http://www.phimdata.com/xem-phim-chu-nghia-tu-ban-mot-cau-chuyen-tinh-online/44409.html
Mời các bạn xem phim Capitalism: A Love Story (CNTB: Một câu chuyện tình) của Micheal Moore.

Phim lột tả bức tranh toàn cảnh về CNTB ở Mỹ, cả mặt tốt và mặt xấu.

Phim này miêu tả sát thực xã hội Mỹ hiện đại, rất sát với thực tiễn hiện tại chứ không phải nói về lọai CNTB thực dân đế quốc thời bóc lột thuộc địa.

Phim cũng không có lý thuyết lý luận lý trấu mà chủ yếu trình bày thực tế.

31 tháng 7 2012

Chiến tranh đã đi qua hơn 1/4 thế kỷ thế nhưng đến nay nhiều hài cốt các liệt sĩ mới được khai quật, tìm thấy

http://vnexpress.net/gl/xa-hoi/2012/07/ba-ho-chon-tap-the-o-khu-trai-linh-my/
Tại khu vực đồn trú của lính Mỹ trước đây, cơ quan chức năng phát hiện nhiều hài cốt kèm theo một số vật dụng của quân giải phóng bị chôn ở tư thế ngồi.

Đây có thể là các chiến sĩ giải phóng bị tra tấn rồi chôn sống.

Chiến tranh đã đi qua hơn 1/4 thế kỷ thế nhưng đến nay nhiều hài cốt các liệt sĩ mới được khai quật, tìm thấy ở khu vực miền Trung. Ảnh: Trí Tín.

27 tháng 7 2012

Tên lửa đi đâu?

Khúc tưởng niệm Vị Xuyên | Thanh Niên Online

http://www.thanhnien.com.vn/pages/20120727/khuc-tuong-niem-vi-xuyen.aspx
Bắt đầu tuyên truyền về cuộc chiến năm 1979 chăng?

Một bài viết về ngày 27 tháng 7 xôn xao cộng đồng mạng

http://infonet.vn/truyen-thong/mot-bai-viet-ve-ngay-27-thang-7-xon-xao-cong-dong-mang/a25646.html

Nếu các bạn đã từng vùi cả tuổi xuân của mình để chờ chồng, nuôi cha mẹ già con thơ và dành cả cuộc đời để xoa dịu những vết thương chiến tranh, các bạn sẽ hiểu rằng chiến tranh không đùa với ai cả, cũng không phải cứ hạ súng thì đã là kết thúc thế nên, còn hòa bình được ngày nào, hãy cố mà gìn giữ.

>> Bức thư thiêng ở thành cổ Quảng Trị

'Bởi chiến tranh đâu phải trò đùa'

Nhân ngày Thương binh - liệt sỹ 27/7, Infonet đã nhận được một bài viết rất cảm động của độc giả Lê Thị Hương (25 tuổi, Chí Linh - Hải Dương) chia sẻ câu chuyện về người bố là thương binh hạng 2/4 của mình, bác Lê Anh Tuấn (nhập ngũ lần đầu năm 1974, lần 2 năm 1978, tham gia chiến đấu và bị thương ở chiến trường Campuchia). Bài viết còn là những suy nghĩ rất thật, rất chân thực về chiến tranh của một người trẻ tuổi, người chưa hề biết thế nào là chiến tranh. Hiện bài viết đang lan truyền rất nhanh trên cộng đồng mạng và gây xúc động cho nhiều người.

Một bài viết về ngày 27 tháng 7 xôn xao cộng đồng mạng

Lê Thị Hương - Tác giả của bài viết đã gây xúc động mạnh trên cộng đồng mạng trong những ngày qua. (Ảnh do tác giả cung cấp)

Bố em, 18 tuổi vào bộ đội. Năm đó là 1974, chiến tranh đã vào hồi cuối, bố là lớp tân binh nên còn huấn luyện chán chê để rồi tuyển lựa "đi B". May mắn thay, bố chưa đến đợt đi B thì chiến tranh kết thúc, 1977 bố giải ngũ trở về, cưới vợ.

Tháng 8/1978, chị cả em ra đời, sau đó chỉ một tháng, chú Tư - em trai ruột của bố em, có lệnh gọi nhập ngũ. Chú vừa nhát vừa hiền, lại vừa cưới vợ nên bố xin đi thay chú. Đất nước đang cần người đã có kinh nghiệm, đơn tình nguyện của bố được chấp thuận ngay. Mẹ em, chị và ông bà tiễn bố lên đường.

Vài tháng sau, bố đi K (chiến trường Campuchia). Chuyến tàu đưa bố đi từ ga Hải Phòng, đơn vị bố có hơn 40 người Hải Phòng, vào đến Quảng Trị còn 14 người. Họ nhảy tàu vì đi B thì sẵn sàng nhưng đi K thì khác.

Thời gian đầu còn có chút tin bố về nhà, càng về sau càng biền biệt. Mấy năm sau có giấy báo tử gửi về, bà nội khụy xuống trước thềm nhà. Suốt tháng trời bà mê man chỉ đòi chống gậy đi tìm con, bà bảo bố em không thể nào chết được.

Mẹ ôm chị gái em từ căn nhà riêng về ở với ông bà vì chị ốm quá, lên sởi mủ xanh mủ vàng đã có lần thiếp đi, chú mang ra góc giường đặt, mẹ khóc ngất, bỗng thấy cánh tay chị vời lên, mẹ lại ôm chị, chăm nuôi bú mớm. Những năm tháng ấy, bố vẫn biền biệt bên kia, không hay biết gì về tình cảnh bi đát của con thơ, mẹ già.

Rồi bố bị thương trong một lần đi họp giao ban buổi tối: đạp trúng mìn, bàn chân dập nát, đồng đội đưa về trạm quân y dã chiến giữa cánh đồng hoang. Sợ tiếp tế đến không kịp, bác sĩ y tá cưa chân cho bố, cưa sống, đồng đội hát quốc ca bao nhiêu vẫn không át nổi tiếng gào thét. Rồi 2 ngày sau bố mới được chuyển về Sài Gòn bằng trực thăng, lần này nằm viện, cưa thêm một lần nữa vì vết cưa cũ bị nhiễm trùng. Điều dưỡng thêm vài năm nữa 1/3 chân phải của bố đã không còn, một mảnh đạn găm ở đùi và hai tai bị điếc nhẹ. Bố về nhà với giấy chứng thương 2/4, mất sức 65%. Nhưng còn về được đã là đại phúc cho cả nhà mình, bố kể hồi mới sang được 1 tháng, chính tay bố đã phải gói hài cốt của bạn mình để trực thăng mang về.

Ngày bố về, nét mặt dữ dằn hơn, những cơn đau mê sảng thỉnh thoảng vẫn trở lại, chị em nhất định không nhận bố vì sợ cái nạng và cái chân gỗ bố tháo ra lắp vào mỗi sáng tối. Ngay cả đến đời con trai của chị, cháu ngoại của bố, mỗi lần nhìn cái chân ấy nó đều khóc thét. Bố mất cả tháng giời chỉ để làm quen và ôm con gái mình vào lòng mà không làm nó sợ. Đúng, em là gái, em chỉ nhìn những thứ xung quanh mình, em nhìn thấy chiến tranh và hậu quả của nó trong suốt 18 năm sống bên bố, những lần sợ hãi đến run rẩy khi bố em mắt vằn tia máu lên nóng giận vì những điều không lớn lao gì, khi bố em những đêm rên rỉ trong vô thức vì mảnh đạn trong người, khi bố em có những lần đi xe máy hơi quẹt xe đã ngã vì không thể dùng chân giả mà chống như người ta được.

Bố em chưa một lần than vãn gì về chiến tranh, kêu ca gì về sự đãi ngộ của nước nhà cho những người thương bệnh binh như bố, bố vẫn bươn trải bán buôn ngược xuôi để nuôi con học hành. Em nhớ mãi một lần lớp 11, em học kém bị bố đánh, đánh xong bố nói rất nhiều, nhưng có một câu em không thể nào quên được, bố bảo: "Chị em chúng mày đang đi học bằng tiền xương máu của tao đấy con ạ". Đúng, chúng em từ Cấp 1 cho đến hết Đại học đều được miễn học phí vì bố là thương binh.

Bao nhiêu năm em sống trên đời là bấy nhiêu năm em thấy mẹ chăm bẵm bố em từ miếng cơm, phích nước, ấm trà, là thấy mẹ chịu đựng đủ sự nóng nảy của bố do thay đổi tâm tính từ lúc trở về. Có đôi lần ai đó nói đến chiến tranh, mẹ em chỉ lơ đãng nói một điều: "Kể cả có chiến tranh, thằng HA (em trai em) nhà này cũng không bị gọi đi nhập ngũ đâu, nó con một, bố lại thương binh yếu đuối thế kia".

Các bạn có thể cười rằng mẹ suy nghĩ hạn hẹp và ích kỷ, nhưng nếu các bạn đã từng vùi cả tuổi xuân của mình để chờ chồng, nuôi cha mẹ già con thơ và dành cả cuộc đời để xoa dịu những vết thương chiến tranh, các bạn sẽ dễ cảm thông cho mẹ em biết chừng nào. Chiến tranh không đùa với ai cả, cũng không phải cứ hạ súng thì đã là kết thúc thế nên, còn hòa bình được ngày nào, hãy cố mà gìn giữ.

Lê Thị Hương

16 tháng 7 2012

Những điều mà dân chống cộng không dám thừa nhận - treonline.com

http://treonline.com/nhung-dieu-ma-dan-chong-cong-khong-dam-thua-nhan.htm
Có một điều rõ ràng rằng đã có nhiều thay đổi ở Đông Nam Á kể từ sau cuộc chiến tranh Việt Nam. Trong suốt 25 năm qua, Việt Nam đã thay đổi hoàn toàn. Năm 2007, Việt Nam đã trở thành thành viên chính thức của cộng đồng kinh tế toàn cầu thông qua tư cách hội viên trong Tổ chức Thương mại Thế giới.

Mười điều bạn chưa biết về sự tăng trưởng của Việt Nam


Tác giả: MARCO BREU, RICHARD DOBBS

Dịch: CHÚC LINH

(Theo Foreign Policy)

13 tháng 7 2012

Tuyển tập giang hồ Sài Gòn....

http://dinhphdc.multiply.com/journal/item/91/91?replies_read=88
Nhân có bạn Hercules saigon thắc mắc vụ Đại Cathay chết ở Phú Quốc ở link trên, Khoằm cũng từng có tìm hiểu vụ này, nay làm một chủ đề về giang hồ Sài Gòn chơi.

Đầu tiên là Đại Cathay

ĐÔNG LA: HUỲNH NGỌC TUẤN, HUỲNH THỤC VY HAI CHA CON TỰ ĐÀY ĐỌA MÌNH

http://donglasg.blogspot.com/2012/07/huynh-ngoc-tuan-huynh-thuc-vy-hai-cha.html

ĐÔNG LA
HUỲNH NGỌC TUẤN, HUỲNH THỤC VY
HAI CHA CON TỰ ĐÀY ĐỌA MÌNH


Mấy ngày gần đây, nhiều báo tiếng Việt hải ngoại trên mạng như BBC, Đàn Chim Việt v.v… và các blog “lề trái” đều đưa tin và phản đối chuyện Huỳnh Thục Vy bị công an bắt. Trước đây tôi cũng đã ngạc nhiên và băn khoăn tự hỏi: tại sao một cô gái trẻ trung, xinh xắn, tràn đầy sức sống như Vy sao không như chúng bạn ấp ủ, thực hiện những ước mơ hoài bão, xây dựng hạnh phúc cho riêng mình đồng thời cũng là góp phần dựng xây quê hương đất nước, mà lại đi làm “cách mạng”, cái việc mà nếu tỉnh táo và hiểu biết đầy đủ sẽ thấy thực sự là lầm đường lạc lối, là hành động phạm pháp.

***********

               Tôi viết bài này chỉ mong cha con Huỳnh Thục Vy tỉnh ngộ, các bạn hiểu được đúng sai, đừng có vì máu iêng hùng rơm mà phạm pháp, rồi “thân lại làm tội đời”. Rồi cũng đừng có phổng mũi nghe kẻ xấu ca ngợi, bởi thực chất là họ xúi dại vì đó là nghề kiếm cơm của họ, trong môi trường đó họ buộc phải làm vậy để tồn tại. Đức Phật đã dậy, vô minh chính là kẻ thù lớn nhất, chính nó tạo ra sự chấp ngã, và rồi chính cái ngã, cái tôi đó đã cầm tù, đày đọa ta trong tham, sân, si. Điều này còn khổ hơn cả vướng vào vòng lao lý, bởi đi tù thì đa phần chỉ có thời hạn, còn ta tự cầm tù ta trong ngu si thì sẽ là mãi mãi!


TPHCM


12-7-2012


ĐÔNG LA

30 tháng 6 2012

Hitler in New York




Hitler visits New York to the delight of his numerous fans.

Terms: Hitler new york star trek enterprise Adolf nazi nazis. 1940's Newsreels news reel reels Madison Square Garden German American Bund Hindenburg.

29 tháng 6 2012

Toàn văn luật biển Việt nam

http://www.scribd.com/doc/98507083/ToanVanLuatBien

FBI giải cứu 79 cháu bé bị ép bán dâm. - KBC HẢI NGOẠI

http://kbchn.net/news/Tin-Noi-Bat-Trong-Ngay/FBI-giai-cuu-79-chau-be-bi-ep-ban-dam-5598/
Nhiều người Việt chống cộng và một số kẻ theo Việt tân thường rêu rao là chính quyền Việt nam buôn bán phụ nữ. Hãy đọc bài này để xem, nhân quyền ở Mỹ ra sao, trẻ em có bị lạm dụng hay không? PKN, NXN, ĐHĐ,... vẹt tân đâu cả rồi, ra mà bảo vệ trẻ em, bảo vệ phụ nữ đi kìa !!

FBI một lần nữa lại giáng một đòn vào những kẻ buôn bán trẻ em làm nô lệ tình dục trên toàn quốc, khi họ cứu được 79 em bé và bắt trên một trăm người có liên quan.

26 tháng 6 2012

Câu chuyện Sô Viết - Sự dối trá có hệ thống

Vì Multiply sắp đóng cửa, sẽ mất hết nên lấy bài này http://dinhphdc.multiply.com/links/item/62/62 về đây để mọi người có thể tham khảo.

Link: http://nhanvatkinhkhung.multiply.com/notes/item/408

А. Дюков, "THE SOVIET STORY" - Механизм лжи Tác giả: Alexander Dukov - Moskva 2008.

http://common.regnum.ru/documents/The_Soviet_Story.pdf

Bản dịch tiếng Anh: http://rugraz.net/index.php/ru/istoricheskoe-dostoinstvo/mifi-o-rossii-i-cccp/1009-alexander-dukov-the-soviet-story-the-tissue-of-lies ...

Phép màu đã hết, cái máng lợn sứt mẻ lại lù lù hiện ra trước mặt.


Những cái xe tải IFA một thời cõng đạn ra chiến trường, một thời chạy khắp đất nước. Thiết bị mỏ, máy móc công nghiệp nặng, cho đến cái máy tiện máy phay CHDC Đức ngày nay vẫn còn chạy.

Có một cảnh ngộ chung của các nước Đông Âu và những xứ lạ. Một thời được Tây ca tụng trên mây những rồng những hổ. Nay tàn tạ ốm yếu, thậm chí đánh mất cả chủ quyền và độc lập tự do, những thứ họ có dưới thời CCCP.

Ba Lan, Ru, Bun, U, VN… là những quốc gia như vậy.

Một trong số đó là Latvia

Thủ đô Riga một thời là biểu tượng cất cánh với đủ những mỹ từ huyên náo ầm ĩ, nay im lìm đìu hiu như thị xã tỉnh lẻ. Nhiều thị dân đã bỏ đi nơi khác kiếm sống, cả đất nước vắng vẻ như trên hoang mạc không người. 2,7 triệu dân dưới thời Liên Xô, nay còn 2,2 triệu, nhưng con số thực tế còn thấp hơn nhiều: 1,8 triệu. Họ bỏ đi đâu? Dĩ nhiên là đến thiên đường phương tây cày thuê cuốc mướn, họ nhặt dâu tây đâu đó ở Ai-xơ-len, làm lao công ở Đức hay làm hộ lý ở Anh. Tương lai sáng láng một thời theo phương tây nay ảm đạm mờ mịt, những ước mộng xưa lặng lẽ rơi rụng.

Xưa kia, năm 1710, Sa Hoàng Peter đại đế đã chiếm thành phố trong cuộc Chiến tranh phương bắc, rồi sau đó trở thành thành phố cảng công nghiệp của đế chế Nga, thành phố lớn thứ 3 toàn Nga sau Mat-xcơ-va và St. Petersburg, giàu có và thịnh vượng từ đó cho đến tận WW-I. Dân chúng Latvia ngày nay chẳng còn nhớ, Sa Hoàng đã phải chuộc cho Vua Thụy điển 2 triệu thaler bạc để có được độc lập cho cả vùng đất phía bắc này.

Thập kỷ 60 của thế kỷ XIX, Riga có tuyến đường sắt đầu tiên, trường Đại học tổng hợp đầu tiên, nhà máy Russo-Balt chế tạo ô tô, máy nông nghiệp, tàu thủy, động cơ diesel. Thời Liên Xô thậm chí còn huy hoàng hơn, cả Latvia là khu công nghiệp khổng lồ, họ có mọi thứ: xe tải, đài radio Popov, bán dẫn, máy bay, đầu máy xe lửa, dược phẩm, vải, dệt, mỹ phẩm, đồ tiêu dùng. Nhà máy điện lớn nhất Liên Xô ở đây VEF, có sản phẩm xuất khẩu đến 42 nước!

Kể từ khi tách ra độc lập một cách hòa bình năm 1991, có vẻ như tương lai sáng láng đang chào đón Latvia, họ có nền tảng công nghiệp vững chắc, nền khoa học kỹ thuật nhiều tiềm năng, đội ngũ nhân công, tri thức tay nghề rất cao. GDP của Latvia lúc đó xếp thứ 40 thế giới, đứng trên cả Ai-xơ-len.
Nhưng sau 20 năm về với phương tây thì mộng vỡ. Người ta giận giữ và mỉa mai cay đắng, thậm chí như ông cựu TT Guntis Ulmanis (1993-1999) chửi đổng: Latvia chúng ta chui từ cái lỗ trong quần của tôi ra! (cụ c ứt)

Mong ước độc lập tự do đã lâu và khi nó đến, chẳng ai biết làm gì với độc lập tự do. Thứ đó không ăn được! Giống như câu chuyện kể của ông Pat Buchanan về một cảnh thường thấy trong những bộ phim kinh điển Hollywood: Jack và Joh ngồi trong chiến hào, hút thuốc lào vặt và tám chuyện gẫu. Jack hỏi Joh: Joh à, cậu sẽ làm gì sau tất cả những chuyện này kết thúc?

Sau khi chuyện đó kết thúc, chẳng ai biết làm gì tiếp, cũng chẳng thể bỏ độc lập tự do vào nồi để nó thành món súp. Và thế là ý tưởng đầu tiên ra đời: ăp cắp cái đã. Ăn cắp gia tài của Liên Xô để lại để có cái bỏ vào nồi thành món súp, thành sơn hào hải vị.

Để ăn cắp được, cần cái tên quen thuộc và mỹ miều: “Tư nhân hóa!” Rất nhanh chóng, ý tưởng trộm cắp này phá hoại sạch sẽ hạ tầng công nghiệp Liên Xô để lại, khoét rỗng những nhà máy trình độ hàng đầu thế giới, chúng làm đội ngũ lao động có tay nghề và trưởng thành qua nửa thế kỷ thất nghiệp và bị tống cổ ra vỉa hè. Những kẻ nắm quyền làm cái việc cuối cùng: triệt hạ nốt những người ý thức được chúng đang phá hoại!

Những gì không ăn cắp được, không phá được thì bán rẻ cho các ông chủ nước ngoài. Cũng rất nhanh chóng, đám theo phát xít vốn tá túc bên phương tây, vất vưởng qua ngày bằng bơ thừa sữa cặn quay lại đòi quyền lợi, đòi tài sản. Với bản năng di truyền ghét Nga, chúng quét sạch những gì còn sót lại vốn dính dáng đến Nga.

Có khoảng 300 ngàn tên phát xít như thế, trong đám đó, không ít là tay sai của Anh-Mỹ. Chúng mang tư tưởng bài Nga (Russophobia) thay thế cho ý thức hệ đứng đắn. Thí dụ, kẻ đứng đầu cơ quan tình báo Latvia mang tên Cơ quan bảo vệ hiến pháp Latvia là tướng Janis Kazhotsinsh lại không hề là công dân Latvia, hắn có quốc tịch Anh. Thực sự cơ quan này có quyền lực vô hạn ở Latvia. Nó kiểm soát Quốc hội, Hội đồng an ninh quốc gia, kiểm soát mọi thứ của đất nước “độc lập-tự do” này.

Xem thêm: Câu chuyện Sô Viết - Sự dối trá có hệ thống


Tiếp theo, đám chuyên gia, cố vấn kinh tế, chính trị xã hội từ phương tây kéo đến chỉ bảo và điều khiển những con rối lãnh đạo.

Tưởng như về với EU và NATO giàu có thì Latvia sẽ được giúp đỡ, nhưng không hẳn, cái tổ chức ích kỷ này chẳng giúp được gì ngoài ác mộng. Thứ ác mộng Liên Bang Xô Viết giờ đây còn tồi tệ hơn! Tự nhiên dân chúng xứ “độc lập tự do” Latvia thấy mình trong cái “Xô Viết mới” lạnh lùng, ích kỷ và tồi tệ cả vạn lần.

Giai đoạn 1 hoàn thành. Cái còn lại trên đất nước Latvia là một đống phế thải. Giai đoạn 2 còn đáng sợ hơn: con cừu non trong tay tài phiệt quốc tế!

Cho đến đầu 2000, chưa cần cuộc khủng hoảng kinh tế thế giới bắt đầu năm 2008, Latvia đã nằm trọn trong tay đám tài phiệt tài chính quốc tế. Chúng bắt đầu xẻ thịt con mồi nhỏ cho bữa điểm tâm sáng, mua sạch mọi nhà băng, mọi tiếng xủng soảng của vàng và thiết lập Ngân hàng trung tâm kiểm soát toàn bộ dòng tiền tệ Latvia. Từ chỗ lạm phát bằng 0, đồng lats bắt đầu bị chúng cướp bóc bằng cách phá giá. Ngoại tệ được bơm căng đầy, chúng gõ cửa từng nhà và hỏi: Ồ! anh bạn vẫn chưa vay tiền của chúng tôi ư? Vay vô điều kiện mà, chỉ cần anh bạn có hộ chiếu.

Dân chúng sướng như điên, cuộc sống như thiên đường, sắm xe xịn toàn Lexus hay Porche, mua kim cương và ở biệt thự lắp bệ xí mạ vàng. Say sưa ăn chơi hưởng thụ, làm gì phải lo chứ, GDP của chúng ta đến người Đức cũng phải mơ mà! Một rừng media phương tây chẳng đang ca ngợi trên mây phép màu Latvia, con hổ Latvia sao? Người Nga đang thèm muốn ghen tỵ với chúng ta kìa!

Để có được dòng tiền lưu thông khổng lồ, bất động sản được định giá rất cao (trò này chúng diễn suốt mấy thế kỷ rồi!) tất cả bỏ bê sản xuất kinh doanh tử tế để nhảy vào bất động sản, trong khi đó đồng lats cứ mất giá dần dần và lạm phát vượt xa GDP khiến tăng trưởng thực đã âm từ lâu mà không kẻ nào nhận ra. Lợi nhuận thu được từ bất động sản khiến tất cả mờ mắt, 500% một năm đến buôn ma túy cũng chẳng bằng.

Nền kinh tế thực, tức là khối sản xuất chết rất nhanh chóng vì cái lợi nhuận bất động sản kia giống như bị ngộ sát. Những siêu thị khổng lồ bán hàng phương tây hút sạch tiền mặt, giới công nghiệp và sản xuất nội địa méo mặt đóng cửa vì không bán được hàng và cũng không tiền đầu tư sản xuất. Các khoản nợ ngoại tệ trong nhà băng lớn dần! Cái thòng lọng nô dịch kinh điển ngày càng xiết chặt!

Cho đến 2007, toàn bộ nền kinh tế-tài chính Latvia đã bị băng đảng tài phiệt quốc tế khống chế. “Các nhà bảo trợ" thay mặt EU, WTO, IMF lúc này ra mặt phá hủy nốt khối kinh tế thật Latvia. Sụp đổ bắt đầu, trách ai đây khi chính họ chui đầu vào thòng lọng!

Năm 2008, cuộc khủng hoảng kinh tế thế giới bắt đầu. Dân chúng Latvia vĩnh biệt cuộc sống xa hoa bằng món nợ khổng lồ và bán xứ cày thuê cuốc mướn như câu chuyện kể trên. Giờ họ hiểu thế nào là nền kinh tế tân-tự do, là toàn cầu hóa! Thất nghiệp trên 25%, nợ quốc gia 130% GDP trong khi 75% sức mạnh kinh tế đã bán cho nước ngoài. Con hổ Latvia giờ như con chuột trong rọ.

Có câu chuyện cổ tích đã đến hồi kết, đó là chuyện “Ông lão đánh cá và con cá vàng - Сказка о рыбаке и рыбке”, thơ của Puskin. Phép màu đã hết, cái máng lợn sứt mẻ lại lù lù hiện ra trước mặt.

...

На пороге сидит его старуха,
А пред нею разбитое корыто.

Ngồi trên ngưỡng cửa cũ của mình,
và trước cái máng vỡ của mình.

Câu chuyện Sô Viết - Sự dối trá có hệ thống

Edit 10/7/2014: Ni Na Cái tên "Механизм лжи" này nên dịch là "Cơ chế dối trá" thì hợp hơnKhoằm à

http://nhanvatkinhkhung.multiply.com/notes/item/408
А. Дюков, "THE SOVIET STORY" - Механизм лжи Tác giả: Alexander Dukov - Moskva 2008.

http://common.regnum.ru/documents/The_Soviet_Story.pdf

Bản dịch tiếng Anh: http://rugraz.net/index.php/ru/istoricheskoe-dostoinstvo/mifi-o-rossii-i-cccp/1009-alexander-dukov-the-soviet-story-the-tissue-of-lies





Bức tranh quảng cáo ở bìa DVD - mang nặng tính giật gân, gây sốc. Đập vào mắt khán giả là hình ảnh biểu trưng cho 2 giai cấp công nhân và nông dân, đang đứng trên núi xác người.





Hình ảnh lấy từ sovietstory.com - trang chủ của bộ phim. Phần tiếng Việt được chú thích với hình ảnh lá cờ Việt Nam Cộng Hòa, thể hiện rõ bản chất chống Cộng cực đoan. (tolai_nd)
dinhphdc wrote on Jun 30, '12










  Hình ảnh của một bé gái sắp chết đói. Được chụp tại làng Nam Asekeevo, Nga vào mùa thu 1921 và được phân phối rộng rãi ở châu Âu bởi Quỹ cứu trợ của Nansen. Tấm ảnh này hiện nay được trưng bày ở Mỹ, tại Triển lãm về Viện trợ Nhân đạo cho Liên Xô trong nạn đói 1921-1923.

Âm mưu quốc tế chống Syria – Chứng cớ đã được xác định

25 tháng 6 2012

Từ chủ trang trại điển hình phải trở về tay trắng

http://sgtt.vn/Thoi-su/165330/Tu-chu-trang-trai-dien-hinh-phai-tro-ve-tay-trang.html

SGTT.VN - Doanh nhân ấy có biệt danh là Tiềm “điên” với tên thật là Nguyễn Văn Tiềm, người dám đi vay hàng trăm triệu đồng vào năm 1998 chặn dòng một con suối ở sông Ông, Ninh Thuận tự mình làm thuỷ điện. Từ sức người, ông biến một vùng cằn cỗi mà chính dân địa phương còn thừa nhận là “chó ăn đá, gà ăn sỏi” thành xưởng sản xuất nước đá, khu du lịch sinh thái theo mô hình trang trại nổi tiếng khắp nơi.


Tuy nhiên, trang trại ấy, phần lớn đã bị quy hoạch, bởi những quyết định lạnh lùng, lấy đất cho một doanh nghiệp khác làm thuỷ điện. Doanh nhân Nguyễn Văn Tiềm đi lên từ chân đất giờ trở về với chân đất. Gặp chúng tôi vào những ngày giữa tháng 6, ông Tiềm cho biết sẽ tiếp tục khiếu nại vì hy vọng sẽ đòi được công bằng theo suy nghĩ của mình. Như bao vụ giải toả khác, chuyện của ông Tiềm cũng để lại cho chúng tôi nhiều suy nghĩ, ngậm ngùi khi mồ hôi nước mắt và tâm huyết của cả đời người bỗng chốc tan tành.


Ông Tiềm thẩn thờ bên đống hoang tàn.

22 tháng 6 2012

Thằng xỏ lá | Blog | Ghi chép lại! - Yahoo! Blog

http://blog.yahoo.com/tranluuvan/articles/383740/index
Sáng hôm sau, mình nhận được tin nhắn của Phó, một câu ngắn: "thang xo la".

Mình nhắn lại: "Da, dung la xo la, da ban hang khong co hoa don ma con danh ngươi nua".

20 tháng 6 2012

"Người Việt bị đánh chết mà không thấy truyền thông Việt phản ứng!" - KBC HẢI NGOẠI

http://kbchn.net/news/Tin-nguoi-Viet-Hai-Ngoai/Nguoi-Viet-bi-danh-chet-ma-khong-thay-truyen-thong-Viet-phan-ung-5285/
<

Tranhung - 19/06/2012 16:04

Đúng vậy nếu sự việc trên mà xảy ra ở Việt Nam thì báo chỉ truyền thông hải ngoại ra rã suốt tháng, lại thêm Luật Sư của hàng triệu dân oan là Bùi Kim Thành nhảy lam ba đa không ngưng nghĩ.. Rất tiệc là sự việc xảy ra ở bên Mỹ cho nên nó không nhằm mục tiêu chống cộng của cái đám nhố nhăng kia, chuyện đó không có gì lạ. Nhưngđáng tiêc là cái ban đại diện cộng đồng được nhân dân bầu ra để làm gì mà không nói lên tiếng nói của mình, như thế thì đừng có bầu ra ban này ban nọ vì nọ vì kia nữa nghe mà tức cười. Sự việc đã bộc lộ rõ cái giả tạo, phỉnh phờ lao toét của các ban đại diện chẳng làm gì có lợi cho cộng đồng, chỉ có việc xúi dục đóng góp quĩ này quĩ nọ, hay xúi dục biểu tình chống cộng để làm lợi hoặc đánh bóng tên tuổi mà thôi

16 tháng 6 2012

Những hạm tàu Nga đầu tiên trên bến cảng Việt Nam: Tiếng nói nước Nga

http://vietnamese.ruvr.ru/2012_06_02/76780142/
2.06.2012, 09:00



Những hạm tàu Nga đầu tiên trên bến cảng Việt Nam




© Flickr.com

Nguyễn Hà Phan

Năm 1996 xảy ra vụ án Nguyễn Hà Phan (bí danh Phạm Văn Khoa), Ủy viên Bộ Chính trị, bị tố cáo có hành vi phản bội trong cuộc Kháng chiến chống Mỹ. Nguyễn Hà Phan, lúc đó đảm nhiệm vị trí  Phó chủ tịch Quốc hội. Chủ tịch QH Nông Đức Mạnh đã ký ban hành Nghị quyết về việc bãi nhiệm chức vụ Phó Chủ tịch Quốc hội và Đại biểu Quốc hội của ông Nguyễn Hà Phan. Nghị quyết này đã được Quốc hội nước Cộng hoà xã hội chủ nghĩa Việt Nam khoá IX, kỳ họp thứ 10 thông qua ngày 24 tháng 10 năm 1996. Chức Trưởng Ban Kinh tế Trung ương Đảng do ông Nguyễn Hà Phan giữ được giao lại cho ông Nguyễn Tấn Dũng, người nắm vị trí này đến tháng Tám 1997.

Khi đó, sau phiên họp trù bị của Quốc hội là truyền thông nước ngoài đã đưa tin Uỷ viên Bộ Chính trị, Phó Chủ tịch Quốc hội Nguyễn Hà Phan bị khai trừ khỏi Đảng, cách chức đại biểu QH. Nhưng trong nước không ai đưa tin cả, vì chưa có thông báo chính thức, mặc dù cả xã hội Việt Nam đều biết. Báo Tuổi Trẻ lúc đó ra 3 kỳ một tuần, số ra ngày Thứ Ba, tức là sau phiên khai mạc nếu mà không đưa được tin thì coi như thua, bởi nếu ngày hôm sau, có thông báo chính thức, các báo khác ra ngày Thứ Tư sẽ đăng hết, còn Tuổi Trẻ phải chờ tới Thứ Năm, còn gì mà đăng. Tuổi Trẻ đã quyết định buộc phải đăng vào số Thứ Ba. Nhưng bằng cách nào? Bàn đi bàn lại mãi, Huy Đức có sáng kiến tả cái bàn chủ tịch. Thời bấy giờ, đoàn chủ tịch được sắp xếp ngồi giữa là Chủ tịch QH Nông Đức Mạnh, bên trái là Phó Chủ tịch Phùng Văn Tửu, bên cạnh nữa là Phó Chủ tịch Nguyễn Phúc Thanh, còn ghế bên phải là của ông Nguyễn Hà Phan. Vào phiên khai mạc, người ta vẫn xếp 4 cái ghế như vậy, nhưng ghế của ông Phan để trống. Thế là Tuổi Trẻ tả rất kỹ cái bàn của đoàn chủ tịch, mà thường thì viết về QH chả ai để ý cả, viết rằng, theo thông lệ những kỳ họp trước đây, bàn chủ tịch có 4 cái ghế dành cho 4 vị nói trên, nhưng tại kỳ họp lần này chiếc ghế đó để trống. Khi bài báo đăng lên, độc giả ai cũng biết ông Phan bị cách chức, nhưng Tuổi Trẻ không phạm luật, không cầm đèn chạy trước ôtô.

Dưới đây là một số thông tin thu thập được:

Ttvnol – Chủ đề: Tìm hiểu về tình báo phía bên kia trong chiến tranh Việt Nam
“Về vụ Nguyễn Hà Phan, có rất nhiều dòng dư luận trái chiều nhau, số thì bênh vực, số thì cho rằng ông NHP là tình báo bên kia cài lại. Theo tôi được biết, trước đây, trong thời kì chống Mỹ, ông NHP có bị địch bắt 1 lần, thường thì các đồng chí của chúng ta rất trung kiên, không khai báo gì có hại cho CM, không hợp tác với chúng…
Ông NHP cũng “gần” như vậy. Chúng hay có chiêu bài dụ dỗ các đồng chí này làm việc cho chúng, chúng sẽ thả ra. Ông NHP do đơn giản trong suy nghĩ, cứ nghĩ rằng phải tìm mọi cách ra tù để được tiếp tục hoạt động nên đã nhận bừa. Sau khi ra tù, ông tiếp tục tham gia hoạt động CM và lập được nhiều chiến công lớn (ông không làm gì có hại cho CM, không thực hiện theo lời dụ dỗ của địch). Sau khi đất nước thống nhất, ông NHP đã giữ nhiều cương vị, trọng trách quan trọng, thậm chí lên đến UV BCT. Ông có cái sai lầm là do đơn giản trong suy nghĩ, nên đã không báo cáo đầy đủ về việc này. Sau quá trình thẩm tra lí lịch (do có đơn tố cáo từ 1 số cán bộ CM lão thành cùng thời), BCT đã thẩm tra và phát hiện ra vụ này. Ông NHP đã báo cáo lại trung thực toàn bộ sự việc, nghiêm túc kiểm điểm, nhận khuyết điểm. Tuy nhiên đã muộn. Vì ở cương vị, trọng trách quan trọng như vậy, không thể cho phép việc khai báo không trung thực này. Ban đầu, BCT dự định chỉ cách chức toàn bộ các chức vụ của ông (về hưu sớm) mà không khai trừ khỏi Đảng, tuy nhiên, khi đưa ra BCH TW để thảo luận, đa số các UV BCH không tán thành mà yêu cầu phải khai trừ ông. Vì vậy, không thể xếp ông NHP vào dạng TB bên kia cài cắm lại, mà đây chỉ đơn thuần là vấn đề về nhận thức chính trị, khai báo lí lịch không trung thực thôi. Đến khi ông mất, Đảng & NN ta cũng đã tổ chức tang lễ cho ông đàng hoàng, xứng đáng với những đóng góp to lớn của ông cho sự nghiệp CM VN.”
“Mình nghe nói cái chết của NHP là ra đi trong lặng lẽ. Thời ông ấy làm bí thư tỉnh uỷ Hậu Giang, Hậu Giang phát triển khá tốt. Nhân dân HG cũng có cảm tình với ông ấy chỉ tiếc là lúc ông ấy tạ thế lại không được về với HG thôi.”
“Em không chắc bác hay em đúng vì em cũng chỉ là nghe lỏm thôi chắc có chức cớ gì. Theo em biết thì NHP sau khi bị địch bắt đã phản bội, đồng ý cộng tác với địch nhằm mục đích “leo cao-chui sâu”. Sau khi ra tù như bất kỳ một ai khác bác sẽ bị phân lập để thẩm tra, xác minh (đương nhiên). Địch cũng biết rõ điều đó nên đã “giữ kỹ” nhân vật này nhằm phục vụ cho công tác sau này. Thời thế thay đổi liên lạc có lẽ không thể duy trì được nên bác NHP mất liên lạc và cứ thế “đường ta ta cứ đi”. Sau này khi thẩm tra lại nhóm đã từng ở tù chung thời điểm đó, hình như 6 người, 5 đã mất, 1 tưởng đã mất nhưng không ngờ còn sống đã xác nhận bác NHP sau khi ở tù đã được chuyển đi nơi khác một thời gian rồi trở về nhưng bác Phan không thể giải thích, mọi sự rồi lần lần lộ ra. Lẽ ra bác NHP sẽ không bị lộ nếu bác không tiếp tục leo cao quá như vậy, hình như bác chuẩn bị vào BCT. vào đó thì việc thẩm tra gay gắt hơn rất nhiều so với trước. Thế là lộ. Bác Phan hoàn toàn bị cách ly, bị buộc tội phản quốc, bị cấm rời khỏi nhà riêng tại Hà Nội do đó không thể có chuyện tổ chức đám tang to được. Thậm chí e rằng chẳng có đám tang nào cả mà chỉ là lẳng lặng đem chôn thôi. Âu cũng là may mắn cho một kẻ phản quốc, ít nhất thì cũng không bị một phát đạn vào gáy và vứt xác xuống một cái hố nào đấy. Phần trên thì không dám chắc, phần dưới thì chắc vì chuyện này là một phần trong bài học của ông anh vợ em, sĩ quan … Không thể có chuyện oan rồi còn đưa vào tài liệu giảng dạy được. “
“Tôi không biết là ông ấy có phản bội hay không, nhưng chỉ biết rằng dù ông ấy bị quản thúc thì toàn bộ nhân sự của Đảng và Chính phủ do ông ẫy chuẩn bị, đề xuất và lựa chọn vẫn được Đảng ta sử dụng. Ko ai trong danh sách đó bị loại cả. Đấy là tôi cũng chỉ nghe được 1 người khác nói lại như vậy. Đua ra để nhờ các bác kiểm chứng hộ. “
“Bác NHP không phải là phản bội đâu. Trước đây tôi cũng đã nghe nhiều người nói NHP làm điệp viên cho địch, nhưng sau này, có may mắn được gặp và nói chuyện với một số lão thành cách mạng nhà ta, các bác ấy đều bảo NHP không phản bội tổ quốc, mà là khai báo lí lịch, quá trình hoạt động không trung thực. Với người bình thường thì tội này không nặng, nhưng với 1 người đang vào BCT như bác NHP, đây là vấn đề không chấp nhận được, nếu đánh giá nặng có thể bị quy vào tội gian dối. Chính vì thế nên bác đã bị khai trừ khỏi Đảng. Việc quản thúc ở khu vực ở là điều bình thường, vì bác biết nhiều chuyện cơ mật, trong 1 thời gian nhất định sau khi nghỉ, bác không được đi xa khi chưa được phép, không có người đi kèm là nhằm bảo mật thông tin, tránh những hậu quả đáng tiếc. Tang lễ của bác tất nhiên không công bố rộng rãi nhưng được tổ chức khá chu đáo, các bác nhà mình đều có gửi lời chia buồn đến gia quyến (Không đến trực tiếp vì vị trí không cho phép).”

Lichsuvn: Luồn cao trèo sâu-vì sao VNCH ko làm được? 
 Có 1 bài viết nhà tớ còn lưu lại như sau (có liên quan tới cuốn “Quận chúa biệt động” ầm ĩ 1 thời):
Chúng tôi muốn đi tìm hiểu về đời hoạt động của cụ Phạm văn Xô - một nhà lão thành cách mạng, nguyên phó bí thư Trung ương cục miền Nam, ” ông trùm kinh tài của cộng sản” nên đã đến thăm bà “Quận chúa biệt động” Đặng Hoàng Ánh, người đã từng hoạt động dưới sự chỉ huy của cụ Phạm văn Xô.
Trong lúc nhắc đến những ngày ở tù tại Côn Đảo, bà Ánh nhớ đến một sự kiện sau này liên quan đến Nguyễn Hà Phan. Do hoạt động cách mạng mà bị tù ở Côn Đảo, nhưng do là bác sỹ học ở Pháp về nên thỉnh thoảng bà được trưng dụng để chữa bệnh cho tù nhân.
Nguyễn Hà Phan là một tù cộng sản bị tra tấn rất dã man. Bà đã chữa bệnh cho Nguyễn Hà Phan và biết ông bị tra tấn gãy 2 cái xương sườn.Tuy nhiên, có một lần Nguyễn Hà Phan bị lôi đi tra tấn trong tình trạng tơi tả gần chết, vậy mà chỉ vài tuần sau Nguyễn Hà Phan được đưa trở về trại trong tình trạng khỏe mạnh hơn trước rất nhiều.
Bà Ánh còn nhận thấy có sự đổi khác, đó là tù nhân thường bị cho ăn uống rất kham khổ nên rất thèm chất. Bà Ánh thường được tiếp tế nên hay lén cho Nguyễn Hà Phan chà bông (miền bắc gọi là ruốc).  Mỗi lần như thế ông Nguyễn Hà Phan thường tỏ ra rất sung sướng. Nhưng Nguyễn Hà Phan sau lần tra tấn cuối cùng này lại tỏ ra rất thờ ơ với món chà bông bà Ánh cho.
Nhiều năm sau giải phóng, do một sự oan trái của người con nuôi, bà Ánh lặn lội ra tận Hà Nội để kêu oan. Tình cờ bà gặp Nguyễn Hà Phan tại trụ sở Trung Ương Đảng. Nguyễn Hà Phan cũng nhận ra bà và đưa bà vào gặp ông Vũ Oanh. Sau khi bà trình bày chuyện oan trái của người con, ông Vũ Oanh mời bà về nhà của gia đình ông ở tạm vì khi ra HN bà không có tiền, phải ngủ ở cổng chùa. Ông Vũ Oanh hỏi bà về mối quan hệ với Nguyễn Hà Phan, bà thật tình kể hết những hiểu biết và suy nghĩ của mình về Nguyễn Hà Phan, cả chi tiết 2 cái xương sườn gãy và sự thay đổi sau khi bị lôi đi tra tấn lần cuối.
Sau đó ít lâu bà nghe nói Nguyễn Hà Phan bị bắt khi đang trao tài liệu mật gì đó cho ai đó. Người ta đã kiểm tra sức khỏe, thấy Nguyễn Hà Phan này không có dấu vết của 2 cái xương sườn gãy. Thực ra trước đó đã có đơn của một số cán bộ cách mạng gửi lên Trung ương tố cáo rằng Nguyễn Hà Phan này là giả, do địch cài cắm vào hàng ngũ ta. Trước khi bị bắt, nghe nói Nguyễn Hà Phan được lựa chọn sẽ làm TBT Đảng.
Các tài liệu do cờ vàng vẽ thì cho biết:
Nguyễn Hà Phan bị chính quyền miền Nam bắt năm 1959 và được trả tự do năm 1964, vì chịu hợp tác cung cấp tin tức. Sau khi được tự do ông về cư ngụ tại thành phố Châu Đốc, sinh sống bằng nghề bán nước mía ép. 
Trong “Quận chúa biệt động” thì:
Nguyễn Hà Phan từ năm 1958 đã bị tù Côn Đảo
Sao lại:
bị chính quyền miền Nam bắt năm 1959
Cờ vàng dựa vào một số thông tin từ trong nước cũng vẽ rằng phe Nguyễn Hà Phan bị phe Võ Văn Kiệt, cũng là cán bộ Nam Bộ như Nguyễn Hà Phan, hạ đo ván trong cuộc tranh giành quyền lực.
Nguyễn Minh Tuấn – báo Đại Đoàn Kết: Về đồng chí Đỗ Mười và Võ Văn Kiệt.
Thế nhưng với ông Nguyễn Hà Phan, thì đồng chí Võ Văn Kiệt quả là đại cao thủ. Ông Sáu Phan vốn là Bí thư Hậu Giang, sau làm Phó Chủ tịch Quốc hội, rồi Thường trực Ban bí thư.  Tại Đại hội 8 tháng 6 năm 1996, đã từng  nghe đồn thổi ông Sáu Phan sẽ làm Thủ tướng, thậm chí Tổng bí thư. Thế nhưng đồng chí Sáu Kiệt đã chỉ đạo bên an ninh, moi được lý lịch gì đó của ông Sáu Phan từ hồi còn chiến tranh, thế nên ông Sáu Phan về vườn thẳng, mất tất cả, chỉ là phó thường dân.
Ttvnol – Chủ đề: Tình báo trong chiến tranh Việt Nam
“Hà Phan lúc đó là trưởng ban trù bị đại hội Đảng toàn quốc hay là trưởng ban Nhân sự trù bị gì gì đấy. Hà Phan không chỉ bị mất phiếu mà còn bị loại Đảng và điều tra trước toà án binh.
Tớ đã nghe cuốn băng ghi lại cuộc nói chuyện của cán bộ Ban Dân vận Trung ương giải thích về vụ Hà Phan với Đảng Bộ một đơn vị không quân (xin dấu tên) trước kỳ đại hội đảng năm 1996 gì đấy.Khởi đầu vụ Hà Phan là có một cán bộ lão thành xem TV thấy Hà Phan đang phát biểu về họp trù bị cán bộ cho Đại hội Đảng lần thứ ?.Ông nhận ra Hà Phan chính là tên phản bội đã khai ra đường dây của ông năm 1950, và sau đó hơn 30 thành viên bị bắt và thủ tiêu. Sau đó 4 năm liền chẳng ai quan tâm, vì nghĩ chắc chuyện bôi xấu lãnh đạo. Nhưng ông lão thành này tiếp tục tìm kiếm bạn bè trong đương dây điệp báo còn sót lại và họ cùng viết đơn khẳng định, chính hắn!Bên an ninh lúc đó mới bắt đầu vào cuộc truy tìm hồ sơ thu được của địch sau năm 1954 và phát hiện ra hồ sơ về đường dây này. Hồ sơ của Hà Phan được lập sớm nhất (vì bị bắt đầu tiên, lúc đó có tên khác). Theo hồ sơ đó thì mới chỉ sau hơn một ngày bị tra tấn Hà Phan đã khai ráo trọi toàn bộ đường dây; và các hồ sơ tiếp theo cho thấy chỉ trong vòng một tuần, gần như toàn bộ các thành viên bị địch bắt tiếp. Trong hồ sơ cũng có bản viết tay (được cho là của Hà Phan – lúc đó ta đang giám định chữ viết) cung khai chi tiết về mọi hoạt động và thành viên của nhóm.
Theo ông cán bộ Dân vận TW này thì khi bị bắt và tra tấn quyết liệt, chắc chắn là vẫn phải khai dù anh dũng đến mấy, nhưng khai đến mức độ nào, biến báo thế nào tránh tổn hại đến đường dây là tài tình của cán bộ tình báo (ví dụ khai về chị giao liên: chị chỉ là người bán rau thông thường, bị tôi lợi dụng để chuyển giao tài liệu mà chính chị ấy không biết, …)
Sau 1954 thì Hà Phan trở lại công tác và leo dần lên. Đến lúc đó điều tra chưa kết thúc. Ta chưa có chứng cứ Hà Phan là cán bộ luồn sâu trèo cao của địch. Tiếp đó thế nào thì không có thông tin.
Băng ghi âm tớ được nghe vào cỡ hè năm 1996. Trong đó cũng đề cập đến cả Trường Sa, Cam Ranh,…”

Thân cò 76 tuổi!

Link

15 tháng 6 2012

Nga sẽ khởi động xây dựng nhà máy điện hạt nhân tại Việt Nam trong năm nay: Tiếng nói nước Nga

http://vietnamese.ruvr.ru/2012_06_06/77232339/
Nga sẽ khởi động xây dựng nhà máy điện hạt nhân tại Việt Nam trong năm nay




Photo: RIA Novosti




Trong năm 2012, Nga sẽ khởi động việc xây dựng nhà máy điện hạt nhân tại Việt Nam. Ông Sergey Kirilenko, Tổng giám đốc Tập đoàn nhà nước RosAtom thông báo tin này tại Diễn đàn quốc tế Atomexport-2012 ở Matxcova.